Vân Trung Sơn nhìn biểu cảm của Âu Dương Hoằng Thái, biết đây là chuyện bí mật của Âu Dương gia, mình có mặt ở đây không tiện cho nên viện cớ muốn rời đi nhưng Âu Dương Hoằng Thái đã giữ ông ở lại.
"Chuyện tôi muốn nói thực ra là sức khỏe của Thiến Thiến, lão tiên sinh thể cùng nghe."
Khi Vân Trung Sơn vừa nghe nói có liên quan đến việc chữa bệnh, ông không hề từ chối.
Âu Dương Hoằng Thái tiếp tục nói: "Bây giờ bên ngoài đều đồn thổi, Thiến Thiến nóng nảy, tính tình không tốt, cáu kỉnh, luôn chửi bới người khác. Điều này không chỉ đối với những người xung quanh con bé..."
Ông ta dừng lại, cân nhắc một chút về cách dùng từ của mình: “Bạn bè xung quanh từng phản ánh, ngay cả nhân viên của công ty cũng phàn nàn nhưng thực tế, trước đây Thiến Thiến không như vậy. Con bé có tính cách điềm đạm, làm việc gì cũng mạnh mẽ và kiên quyết, từ trước đến nay không hề liều lĩnh, không tham công. Cho dù cấp dưới có phạm sai lầm, con bé cũng sẽ lập tức nghĩ đến biện pháp khắc phục chứ không phải mắng mỏ họ."
Lý Cảnh Thiên và Vân Trung Sơn nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Vân Trung Sơn ngập ngừng nói: "Theo miêu tả của ông thì vấn đề nằm ở tính cách... đâu phải bệnh..."
Âu Dương Hoằng Thái lập tức bổ sung: "Không, không, không! Tính tình của Thiến Thiến tuyệt đối không có vấn đề gì. Mấy năm nay con bé cũng không phải chịu kích động lớn nào, chuyện của công ty dù có rắc rối đến đâu cũng không đến mức ép con bé thành ra như vậy. Hơn nữa, bây giờ tính tình của Thiến Thiến càng ngày càng tệ..."
“Trước đây con bé giữ mình trong sạch, chưa từng có nhiều đàn ông vây quanh như vậy, nhưng bây giờ…” Ông ấy có chút bối rối, dù sao cũng là bí mật của cháu gái mình nhưng để chữa khỏi bệnh thì ông ấy vẫn phải nói:
"Mặc dù con bé chưa phát sinh quan hệ với những người đàn ông đó, cũng không có hành động thân mật gì nhưng con bé luôn nói rằng chỉ cần có đàn ông ở bên cạnh sẽ cảm thấy thoải mái và tâm trạng tốt hơn. Điều này giống như là..."
“Trúng tà.” Lý Cảnh Thiên buột miệng nói.
"Đúng, đúng, đúng!" Sắc mặt Âu Dương Hoằng Thái tái nhợt, không dám nhìn sắc mặt Vân Trung Sơn.
Người của phái học viện đều cổ hủ, với sự tôn trọng đối với kĩ thuật y học, họ sẽ không bao giờ tin vào loại sức mạnh ma quỷ kỳ lạ này.
Nhưng vấn đề của Thiến Thiến thực sự kỳ lạ. Để tìm ra nguyên nhân của bệnh, ông ấy đã mạnh dạn mời Vân Trung Sơn ở lại.
“Tôi biết chuyện này nói như vậy có chút không khoa học nhưng…”
Vân Trung Sơn lập tức xua tay, thở dài: " Âu Dương tiên sinh không cần giải thích, quả thật học y càng lâu, sẽ càng tuyệt vọng đối với y học. Chúng tôi là người cận kề cái chết nhất, chúng tôi biết rõ có rất nhiều vấn đề mà y học và khoa học không thể giải thích được."
Sau đó, ông ấy chuyển chủ đề: "Lý huynh đệ khẳng định là trúng tà nhưng căn cứ vào điều gì?"
Vẻ mặt Lý Cảnh Thiên vẫn bình tĩnh, trong lòng thầm nói:
Đương nhiên là tôi có căn cứ!
Hôm đó kể từ khi họ gặp nhau ở cổng, anh đã nhìn ra trên người u Dương Thiến ngoài linh hồn của bản thân còn có một linh hồn khác.
Linh hồn khiếm khuyết đó nương nhờ vào cơ thể của Âu Dương Thiến, thông qua cơ thể cô ta để hấp thụ tinh khí dùng để nuôi dưỡng bản thân.
Linh hồn chưa hoàn thiện dần dần trở nên hoàn chỉnh, nhưng linh hồn của Âu Dương Thiến càng ngày càng yếu đi. Thậm chí còn bị nhiễm oán khí của linh hồn khiếm khuyết đó trở nên vô cùng cáu kỉnh.
Đó là linh hồn âm, có nhiều đàn ông xung quanh sẽ giúp cô ta hấp thụ dương khí dễ dàng hơn. Khi linh hồn đó được nuôi lớn hoàn toàn sẽ chiếm lấy cơ thể của Âu Dương Thiến.
Mọi người thường thấy rằng người xung quanh bị bệnh nặng sau khi được chữa khỏi sẽ giống như trở thành một người khác và họ gọi đây là "tái sinh".
Điều này thực ra không sai chỉ có điều người được tái sinh không còn là người trước đó nữa.
Như người ta thường nói, linh hồn đã chết nhưng thể xác vẫn còn sống.
"Lý huynh đệ..." Giọng nói Âu Dương Hoằng Thái run rẩy: "Chuyện hôn ước là con trai tôi hồ đồ, đã phụ lòng lão Thiên Y. Năm đó việc lão Thiên Y đã làm cho năm gia tộc chúng tôi, Âu Dương Hoằng Thái tôi tuyệt đối không quên! Nếu huỷ hôn thật sự mang lại xui xẻo cho u Dương gia, tôi cũng không còn gì để nói, nhưng...Thiến Thiến là cháu gái duy nhất của tôi, hy vọng anh có thể rộng lượng cứu con bé…”
Trong lòng Lý Cảnh Thiên âm thầm thở dài.