"Hạ Hầu Thanh, có một câu này tôi cất giấu sâu trong tim mình đã lâu, hôm nay thật sự không kìm được nữa, rất muốn hỏi cô."
Không biết vì sao mà khi nghe Lý Cảnh Thiên nói thế, trái tim Hạ Hầu Thanh lại không khỏi bối rối!
C€ó một câu...
Cất giấu đã lâu...
Luôn muốn hỏi...
Chẳng lẽ...
Là muốn tỏ tình với cô ấy sao?!
Gương mặt cô ấy đỏ lên, vẻ mặt rõ ràng là đang luống cuống.
"Ôi này! Không được! Không được không được! Anh đừng có nói lung tung... Nếu như để Nhược Hoa biết được.... Tôi không thể phản bội cậu ấy vì anh được! Thật là... Anh phải nói ngay tại đây ngay lúc này sao? Được rồi! Anh muốn nói cái gì?"
???
Lý Cảnh Thiên sửng sốt: "Tôi muốn nói là, có thể là cô không được bình thường cho lắm. Tôi đoán là chứng tự luyến. Chỉ là cô không cần phải lo lắng, tự luyến không phải là bệnh, chỉ cần được can thiệp tâm lý là ổn thôi. Vừa khéo tôi cũng quen một bác sĩ tâm lý khá giỏi, hay là cô.
??
"Đây là điều anh muốn nói với tôi đó sao?”
Lý Cảnh Thiên vô tội chớp mắt: "Đúng đó! Chứ không thì sao?" ụ"Ị
Hạ Hầu Thanh chỉ cảm thấy có một câu tục ngữ ba chứ đang ở trong miệng như muốn bật ra!
Còn nói rằng cô ấy có bệnh tâm lý sao?
Còn muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô ấy nữa?
Đây là chuyện mà người bình thường làm được à?
Đây là câu nói xã giao mà người bình thường nói được à?
Chẳng phải cái tên thần y mặt quỷ ở khu dân cư Hạch Tâm kia vẫn luôn chữa bệnh điên cho Lý Cảnh Thiên đó sao?
Bình thường thì trông Lý Cảnh Thiên rất bình thường, chỉ là khi nào mới chữa khỏi được cái tật "ăn nói ngay thẳng" xúc phạm người khác này đây?
Cơn giận của cô ấy chưa tiêu tan, Lý Cảnh Thiên đã quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Tê Thiên.
Hạ Hầu Thanh liếc nhìn qua khóe mắt, lúc này Âu Dương Thiến và Hoàng Phủ Tâm Nghiên đều đang nhìn cô ấy.
Cô ấy nhất định phải kiểm soát tâm trạng, không được tức giận, không được. nổi điên!
Bọn họ càng muốn thấy trò hề của mình, thì mình càng không thể khiến bọn họ vừa ý!
Cô ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nở ra một nụ cười thản nhiên vừa đủ trên gương mặt.
Cũng may, chẳng bao lâu sau ánh đèn trên sân khấu đã mờ đi, tiếng nhạc du dương vang lên, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
"Chào mừng mọi người đã tới tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Kiều Nguyệt Hàm. Trong khoảnh khắc đặc biệt thế này, Kiều gia có một tin tức quan trọng muốn tuyên
"Từ trước đến nay mọi người vẫn luôn biết, tiểu thư Kiều Nguyệt Hàm mắc bệnh nặng, từng ấy năm vẫn luôn dưỡng bệnh ở nước ngoài. Hôm nay, cuối cùng chúng tôi cũng có thể vui mừng thông báo rằng... Bệnh của tiểu thư đã khỏi hoàn toàn rồi!"
Uỳnh!
Lời nói này như một tiếng sét, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sững sờ, như quên phản ứng lại.
Bọn họ cũng biết về bệnh tình của Kiều Nguyệt Hàm. Nhưng rốt cuộc là nặng thế nào thì bọn họ cũng chưa từng thấy tận mắt, chỉ biết là bệnh của Kiều gia đã làm khó toàn bộ giới y học thành phố Bạch.
Rốt cuộc là ai? Là ai có năng lực đó!
Hạ Hầu Thanh kinh ngạc che miệng lại!
"Lại có người chữa khỏi căn bệnh phức tạp khó khăn này sao! Vậy có lẽ người đó thật sự đã trở thành danh y hàng đầu thành phố Bạch rồi! Cũng không
Lý Cảnh Thiên ở bên cạnh cô ấy thản nhiên nói: "Chính là tôi đó."