Mãnh Long Thiên Y

Chương 243: Cái gì?




Hai người năm hờ tượng trưng, Lý Cảnh Thiên tiếp tục nói: “Bệnh này có vẻ cũng đã theo cô nhiều năm, vì sao không đi chữa trị?”

Kiều Nguyệt Hàm thở dài, gương mặt xinh đẹp dường như ẩn chứa vô vàn nỗi buồn.

"Sao lại chịu bó tay chứ? Chẳng qua tôi cũng đã đi khám nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc nhưng không chữa được hết, trái lại còn nghiêm trọng hơn. Trước đây chỉ là...

Giọng nói của cô ấy hơi khựng lại, mắt len lén liếc nhìn Lý Cảnh Thiên, hơi ngượng không dám nói tiếp.

Lý Cảnh Thiên lại cực kì thản nhiên:

"Bác sĩ chẩn bệnh không phân biệt giới tính. Cứ nói thẳng đi!”

Kiều Nguyệt Hàm cắn răng một cái!

"Trước đây chỉ có... rất nhiều đốm trắng thôi... Nhưng hiện tại cứ mỗi đầu tháng tôi còn bị đau bụng thêm, lúc nghiêm trọng thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đau bụng quẵn quại, dùng cách gì cũng không bớt được... Mỗi ngày đối với tôi mà nói chẳng khác gì tra tấn.”

Trong mắt Kiều Nguyệt Hàm mang theo lo âu thấp thỏm. Loại bệnh này không thua gì bị lăng trì. Cô ấy phải đếm từng ngày để vượt qua, cuối tháng lại hoảng hốt khôn nguôi, qua mấy ngày đáng sợ nhất đầu tháng mới cảm thấy được sống trở lại.

Cứ kéo dài nhiều năm như thế, cô ấy thậm chí đã chẳng còn hi vọng gì nữa.

"Thưa anh... Có phải tôi... không cứu được nữa không?”

Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại ung dung cười nói: “Cô gái, sao lại bi quan vậy? Bệnh vặt như thế mà đã hết cứu ư? Sau này thanh xuân còn rất dài chờ cô sử dụng đấy!”

Ánh mắt vốn đã u ám của Kiều Nguyệt Hàm chợt sáng bừng lên!

"Thật sao? Anh thật sự có thể chữa khỏi cho tôi ư? Chữa thế nào? Cần máy móc gì? Hay thuốc gì? Chỉ cần anh nói tôi nhất định sẽ làm người ta đi tìm cho anh!”



Lý Cảnh Thiên vội vàng xua tay: “Không phải bệnh nặng gì, hiện tại tôi có thể chữa cho cô luôn.”

Bây giờ?

Kiều Nguyệt Hàm sửng sốt. ở trong xe?

"Vậy... chữa thế nào?”

"Rất đơn giản.” Lý Cảnh Thiên tiện tay để dược liệu xuống ghế bên cạnh, hai bàn tay đặt cạnh nhau không ngừng ma sát.

Kiều Nguyệt Hàm thấy anh xoa tay, trong nháy mắt lo sợ.

"Anh... Anh định làm gì?”

Uỳnh!

Cửa xe bị người khác giật ra, một luồng sáng mạnh xộc vào, dưới ánh mặt trời, tóc trắng của quản gia Tần sáng lên, ông nổi giận đùng đùng nói: “Dám vô lễ với tiểu thư nhà tôi như thế! Cút ra cho tôi!”

Nói xong, ông dùng hai tay túm lấy tay Lý Cảnh Thiên, định kéo anh xuống!

Nhưng giây tiếp theo, quản gia Tần lại ngẩn người ra!

Ông dùng hết sức lực nhưng Lý Cảnh Thiên vẫn ngồi yên ở đó, không nhúc nhích chút nào!

Quản gia Tân giận tím mặt! "Dám chơi xấu với người nhà này! Cậu biết chúng tôi là ai không?” Lý Cảnh Thiên tiếp tục xoa xoa hai tay.



"Các người là ai không liên quan gì tới tôi, nếu muốn chữa bệnh thì lên xe đi, không tin thì tôi rời đi ngay.”

"Này..”

Kiều Nguyệt Hàm hơi do dự, nhưng quản gia Tân lại quát lên: “Lập tức cút cho tôi!”

Cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng dừng tay.

"Bệnh này đã theo cô nhiều năm, phương pháp bình thường không thể chữa khỏi hết, bởi vì cơ thể cô bị hàn khí xâm nhập, chạy theo kinh mạch xung quanh, trở thành một phần của cơ thể cô. Bây giờ cô còn trẻ, cơ thể còn khỏe nên vẫn chống đỡ được. Nhưng sau này...”

"Cố gắng đến năm ba mươi tuổi cũng không có vấn đề gì. Tạm biệt.”

Cái gì?

Kiều Nguyệt Hàm kinh hãi! Lập tức kéo Lý Cảnh Thiên đang muốn xuống xe lại!

"Anh nói là... Tôi chỉ có thể sống tới ba mươi tuổi?”

Lý Cảnh Thiên lập tức sửa lại: “Không trị tận gốc thì chỉ có thể sống được tới ba mươi tuổi thôi.”

"Tôi trị!” Liên quan tới sinh mệnh, cuối cùng Kiều Nguyệt Hàm cũng không do dự nữa: “Quản gia Tân canh giữ ngoài xe đi, cháu không mở miệng thì không cho phép ai vào.

Quản gia Tân định nói gì đó nhưng chung quy cũng không lay chuyển được tiểu thư nhà mình, không thể làm gì khác hơn là tức giận bất bình đóng cửa xe lại.

Bên trong yên lặng trở lại. "Anh nói đi, tôi phải phối hợp thế nào.” Lý Cảnh Thiên lại một lần nữa áp hai tay vào nhau, xoa xoa.

"Cởi quần.”