Nhưng Lý Cảnh Thiên lại như không nhìn thấy mà trực tiếp quay đầu lại cầm gối tiếp tục vung lên.
Hắc Vô Thường thở dài một tiếng.
"May quá may quá, còn tưởng rằng bị phát hiện rồi? Con mẹ nó, không đúng! Tại sao chúng ta phải sợ hắn? Phát hiện thì thế nào? Trực tiếp mang hắn đi là được rồi!"
Trên gương mặt lạnh lùng của Bạch Vô Thường vẫn không có cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nói: 'Đầu Trâu Mặt Ngựa ngày ngày muốn chiếm vị trí của chúng ta, giãm lên chúng ta mà leo lên, chẳng lẽ ngươi không cảm giác ra sao? Việc này không phải của chúng ta, chẳng lẽ còn phải mang Lý Cảnh Thiên về cho họ kiếm KPI?"
Hắc Vô Thường vỗ đầu một cái.
"Đúng vậy, hiện tại số lần Diêm Vương gia phái hai người bọn họ đi ra ngoài nhiều hơn hai chúng ta rất nhiều, hóa ra là như vậy. Vẫn là Lão Bạch nhìn ra được."
Ánh mắt Bạch Vô Thường nhìn về phía Lý Cảnh Thiên lập tức trở nên lạnh lùng.
"Mặc kệ hắn có ngốc hay không, nhưng người bị Diêm Vương khâm điểm chưa ai có thể chạy trốn, đây là số mệnh của hắn. Cứ để hắn vui sướng một thời gian đi."
Nói xong, hai tia sáng một đen một trắng đã biến mất khỏi góc tối đó.
Phát giác nguy hiểm biến mất, Lý Cảnh Thiên lập tức khôi phục bình thường.
Anh thử khẽ gọi: "Như Yên, họ đi chưa?”
Giọng của Như Yên lặng lẽ truyền tới: 'Chủ nhân chủ nhân, em không cảm giác được khí tức của bọn họ nữa, đã đi rồi."
Kỳ quái ~ Lý Cảnh Thiên buông gối xuống rồi kéo ga giường khỏi người mình.
"Giờ cũng đâu phải tết nhất mà sao Hắc Bạch Vô Thường lại đến chỗ mình chứ? Đấn lại không ra tay mà đứng đó nhìn mình, nói ra chuyện này ai mà tin?"
Quả Nhi phì một tiếng bật cười.
"Sư huynh, giọng điệu vừa rồi của anh giống như Hắc Bạch Vô Thường là đồ tử đồ tôn đến hiếu kính anh vậy. Nếu để họ nghe thấy thì nhất định sẽ lập tức tiến đến bắt anh đi."
Lý Cảnh Thiên lại nói giỡn với Quả Nhi một hồi, sau đó không dám tiếp tục sao lãng nữa. Nếu đã đạt được chí bảo Ti Nam hoàn chỉnh thì anh không thể lãng phí.
Anh phải tiếp tục bế quan.
Dao Môn Giang Nam.
Dưới một chiếc ghế chí cao vô thượng có một đám người đang quỳ, đó đều là những kẻ đi theo Tông Hải đến Bạch Thị để khiêu khích đoạt bảo vật.
Thậm chí trên mặt họ còn có vết thương, nhưng lúc này lại không dám nói câu nào mà cúi đầu quỳ một gối xuống trên mặt đất, không dám thở mạnh lấy một cái.
Trên đài cao là Phân đà chủ Dao Môn của Giang Nam—— Phan Bưu đang ngồi ngay ngắn.
"Phế vật." Anh ta giận dữ mắng một tiếng, người phía dưới đều co rúm lại.
"Bình thường tao nuôi tụi mày, chia cả đống tiền tài cho tụi mày, cho tụi mày mặc sức chọn gái đẹp để chơi. Chỉ bảo tụi mày đến Bạch Thị lo liệu chút việc nhỏ mà cũng không làm được. Tao cần tụi mày làm gì nữa? Tụi mày còn có mặt mũi bò về à, không chết quách đi cho xong đi."
"Đà chủ bớt giận! Đà chủ tha mạng!"
Những người phía dưới há miệng run rẩy quỳ đầy đất, trong lòng cũng khổ nói không nên lời.
Vốn cho rằng lần này đến Bạch Thị là du lịch miễn phí, đi theo Tông Hải thì trong Đà sẽ ra tiền ra sức thu xếp quy cách tối cao, còn có thể đi đến thế giới ngầm Bạch Thị khoe khoang, nói không chừng tiện thể cướp được vài người phụ nữ trở về...
Không nghĩ tới tôn chủ mới này lại ngang tàng như vậy, dám không coi cả thế giới ngầm tỉnh Giang Nam ra gì.