Mặc dù từ trước đến nay chủ nhân không để năm gia tộc lớn vào mắt, nhưng dù sao cũng là làm ăn trong phạm vi Bạch Thị, chủ nhân cũng từng nhiều lần dặn dò rằng nếu không cần thiết thì không thể xảy ra xung đột với năm gia tộc để tránh gây thêm phiền phức.
Việc đã đến nước này, chị Vy chỉ có thể kiên trì cười nịnh.
"Thượng Quan tiểu thư hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm. Tôi không biết anh bạn trẻ này là bạn của cô, bằng không cho tôi mười lá gan cũng không dám!"
Tất nhiên Thượng Quan Nhược Hoa biết phía sau chị Vy có người chống lưng nên cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng chị ta dám bắt anh Cảnh Thiên làm vịt, hỏi sao cô nhịn được?!
"Anh Cảnh Thiên, anh có bị thương không?"
Lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên nhõng nhẽo với Thượng Quan Nhược Hoa, anh khẽ đong đưa cánh tay Thượng Quan Nhược Hoa.
"Thân thể không bị thương, nhưng tâm hồn đã tổn thương."
Nói xong, anh còn thuận thế kéo tay Thượng Quan Nhược Hoa rồi đặt lên ngực mình.
Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa lập tức mềm nhũn cả ra.
Chị Vy là người biết nhìn sắc mặt người khác, đã sớm nghe nói đến gần đây bên cạnh thiên kim Thượng Quan gia có một người đàn ông đi theo, nhưng không ngờ lại là người trước mắt.
Mang thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, chị ta vội móc một tấm thẻ ngân hàng ra.
"Trong này là hai chục triệu, coi như là bù đắp tổn hại tinh thần cho anh bạn này."
Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại không nhúc nhích.
Đây là đền bù cho Lý Cảnh Thiên, cô không thể nhận thay anh được.
Nhưng Lý Cảnh Thiên vẫn núp sau lưng Thượng Quan Nhược Hoa, nhìn cũng chẳng thèm nhìn tấm thẻ ngân hàng kia một cái.
Đây là ngại ít.
Chị Vy cắn răng một cái rồi đổi một tấm thẻ ngân hàng.
"Trong này là năm chục triệu, xin anh bạn trẻ này đừng chấp nhặt với tôi." Sau đó chị ta lại móc ra một tấm thẻ vàng.
"Cứ coi tấm thẻ vàng này là đền bù cho cậu. Hi vọng sau này cậu đến quán bar của chúng tôi chơi vui vẻ."
Hạ Hầu Thanh liếc nhìn một cái đã nhận ra đó là thẻ vàng VIP của quán bar!
Người cầm tấm thẻ này không cần đặt trước cũng được hưởng thụ đãi ngộ tối cao của quán bar bất cứ lúc nào, toàn bộ Bạch Thị không có hơn 10 thẻ!
Mặc dù chướng mắt năm chục triệu kia, nhưng thẻ vàng của quán bar vẫn có chút tác dụng.
Lý Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng: "Nếu chị đã có thành ý như vậy thì tôi gắng gượng mà nhận lấy. Cái này là do nể mặt Nhược Hoa nhà chúng tôi."
Nhà chúng tôi?
Thượng Quan Nhược Hoa nghe thấy ba chữ này còn mừng hơn ăn tết.
Nhưng sắc mặt chị Vy lại cực kỳ khó coi.
Mặc dù năm chục triệu kia chẳng là cái gì đối với chị ta, nhưng cũng là thu nhập một ngày của quán bar.
Thẻ vàng quý giá như vậy mà anh còn gắng gượng?
Sao anh không bay lên trời luôn đi?!
Nhưng hiện giờ lại không phải lúc trở mặt với năm gia tộc lớn, chị Vy cũng chỉ có thể cười nịnh: "Anh bạn hài lòng là được rồi. Thượng Quan tiểu thư, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài cũng không tốt đối với đôi bên, cô xem..."
Đây là muốn các cô giữ kín như bưng.
Hiển nhiên năm chục triệu cộng thêm một tấm thẻ vàng này không chỉ là tiền bồi thường mà còn là phí bịt miệng.
Thượng Quan Nhược Hoa cũng không muốn để chuyện như vậy truyền ra làm bẩn thanh danh của anh Cảnh Thiên, vì thế cô khẽ gật đầu.
"Chỉ cần phía chị chịu kín miệng thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi cũng khuyên chị về sau làm ăn thì nhớ trợn to mắt lên, lần sau nếu dám nhắm vào người của tôi nữa thì tôi không dễ nói chuyện như vậy đâu!"
Nói xong, cô dẫn Lý Cảnh Thiên rời đi.
Chị Vy nhìn bóng lưng bọn họ rời đi thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là một con ranh mà dám diễu võ giương oai trước mặt chị ta như thế?!
Chị ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay, đợi có cơ hội thích hợp nhất định phải nói chuyện này cho chủ nhân, để chủ nhân đến xử lý Thượng Quan gia.