Mãnh Liệt Như Lửa

Chương 12




Trần Mục Quân không phải loại người chỉ làm mà không nói.

Anh là giảng viên đại học. Nên rất chú trọng tới nói và làm.

Nên vào buổi trưa hôm sau khi thức dậy tôi đã không thấy anh ở nhà. Nói thật, khi đối mặt với anh tôi có chút chột dạ. Tuy là tôi cũng không biết cảm giác chột dạ này là từ đâu tới.

Tôi đánh tan cái bầu không khí xấu hổ này, hỏi anh sao vẫn chưa lên lớp.

“Tôi xin nghỉ rồi, trước tiên thì tôi muốn giải quyết chuyện của chúng ta đã.” Trần Mục Quân uống một ngụm nước: “Tôi vào phòng sách đợi em nhé?”

“Đừng! Có chuyện gì cứ nói ở đây là được.”

Tôi dứt khoát từ chối.

Trần Mục Quân bị giật mình bởi giọng nói to tiếng đột ngột của tôi.

“…Được.”

Anh ngồi xuống đối diện với tôi, rồi lấy một xấp tài liệu từ trong túi ra.

“Đây là tài liệu về các trường học mà tôi đã tìm cho em, thích hợp với em hơn là cái mà Chu Tề đưa, em xem đi, em thích trường nào.” Hành động này của Trần Mục Quân khiến tôi cảm thấy cực kỳ hoang mang.



Đợi đã, chuyện mà chúng ta cần giải quyết không phải là chuyện ly hôn sao? Sao lại nhảy sang chuyện tôi chọn trường để thi nghiên cứu sinh rồi?

Trần Mục Quân xoa xoa hai bên thái dương: “Đầu tiên, chuyện hôn nhân của hai chúng ta không hề ảnh hưởng tới việc thi nghiên cứu sinh của em, trước giờ tôi cũng chưa từng ngăn cản em làm chuyện gì, em muốn làm gì thì làm, bao gồm cả việc thi nghiên cứu sinh.”

“Nếu như em lấy lí do thi nghiên cứu sinh muốn ly hôn với tôi, thì tôi không đồng ý, trừ phi em muốn giết chồng?”

Tôi: …

Đương nhiên là không phải!

Trần Mục Quân nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Vậy lý do khiến em cứ nhất quyết muốn ly hôn là gì?”

“Giữa chúng ta không có tình cảm.”

Tôi đã hạ quyết tâm rồi.

Cuộc hôn nhân này đến quá vội vàng và đột ngột.

Nó làm đảo lộn kế hoạch của tôi, đồng thời cũng làm xáo trộn sự bố trí của tôi với tình cảm. Bây giờ tôi cũng không phân biệt được tình cảm của mình đối với Trần Mục Quân là gì.

Rốt cuộc là bởi vì thích, hay bởi vì anh là chồng tôi mà từ đó xuất hiện một loại tình cảm khác. Nghe tôi nói xong.

Người ngồi đối diện tôi im lặng rất lâu.

Một lát sau tôi mới nghe anh nói: “Được.” Tôi tưởng anh muốn kết thúc tất cả tại đây. Nhưng không ngờ anh lại chuyển đề tài khác.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu, Ôn Châu, chúng ta bắt đầu từ việc hẹn hò.”

Hả?



Tôi đang định đưa ra câu hỏi thắc mắc.

Thì đột nhiên Trần Mục Quân cúi mặt xuống, giọng nói cũng trầm xuống hơn.

“Trước giờ em chưa từng nói với tôi về điều này, em chỉ là đang dựa vào suy nghĩ của em mà đánh giá tôi, nếu như ngay cả cơ hội sửa đổi mà em cũng không cho tôi, vậy thì thật không công bằng với tôi.”

Tôi: …

Được rồi, tôi thừa nhận.

Tôi mềm lòng rồi.

Mâu thuẫn gia đình cứ như vậy mà được giải quyết rồi.

Quả thật Trần Mục Quân là người nói được làm được.

Trong vài tháng sau đó.

Từ nụ hôn chào buổi sáng mỗi ngày đến ly sữa trước khi ngủ mỗi buổi tối.

Tôi và Trần Mục Quân đã bắt đầu thực hiện kiểu vợ chồng chung sống như “một cặp tình nhân”.

Không chỉ có thế, Trần Mục Quân còn chia cho tôi sử dụng một nửa phòng sách.

Có câu nói: “Việc sử dụng không gian chung với nhau ngày càng tăng cũng có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng.”

Rốt cuộc có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng hay không thì tôi không biết.

Nhưng tôi biết, kiến thức của tôi cũng được mở mang rất nhiều.

Ngoại ngữ của tôi rất kém, còn năng lực ngoại ngữ của Trần Mục Quân thì giỏi đến mức hoàn toàn không thành vấn đề khi giao lưu với người nước ngoài.

Nhờ có sự giúp đỡ của Trần Mục Quân.

Nên lúc thi nghiên cứu sinh điểm môn ngoại ngữ của tôi không bị kéo xuống.

Hơn nữa tôi còn phát hiện, hình như Trần Mục Quân cũng có sự hiểu biết nhất định đối với bức họa không gian.

Đừng hỏi, hỏi về dụng cụ vẽ nhiều rồi.

Tuy là cách làm của Trần Mục Quân có chút đơn giản khô khan.

Nhưng không thể không thừa nhận, trải qua khoảng thời gian sống chung này.

Quan hệ giữa tôi và anh cũng thân thiết hơn trước rất nhiều.

Ít nhất là sẽ không ở trong cùng một không gian mà nói chuyện với nhau lại không quá hai câu.

Có lúc tâm trạng của Trần Mục Quân rất tốt, trước khi đi ngủ còn đọc cho tôi nghe một bài CNN.

Cảm ơn, cuối cùng cũng không phải nghe mấy cái lý luận phân tử khô khan nhàm chán kia nữa.