Manh Hậu

Chương 8




Nam Chu Quốc lập ra được hơn một trăm năm, tứ đại gia tộc ở Kinh thành, cũng uy phong hơn một trăm năm. Lần này Mộ Dung Khuê đến Từ đường bái tế mẹ mình, bốn vị đại thần cầm đầu bốn thế gia cũng chỉ có mình Lễ bộ thị lang Vương Trình đi theo, bao người kia đều viện cớ.

Sau khi Thái hậu xuất thế, bốn vị đại thần tập trung ở nhà Vương Trình, để Vương Trình kể lại hoàn cảnh lúc đó.

Vương Trình lúc đó chứng kiến tận mắt, kinh ngạc không nói ra lời, cũng tin là Nữ thần hạ phàm. Nhưng sau khi ở cùng chỗ với ba vị đại thần kia, cùng nhau phân tích ra những điểm đáng ngờ, lòng tin cũng bị dao động, ngược lại cảm thấy nghi ngờ, Nữ thần giáng trần cái gì, đều do Mộ Dung Khuê sắp xếp.

Đỗ Mạn Thanh nghe Thạch Cố Hành nói đến đây, cũng đã hiểu ra, này ra quyền lực của bốn gia tộc đã quá lớn, khí thế át chủ, Mộ Dung Khuê thậm chí phải nhân nhượng bọn họ một hai phần. Hôm nay nàng rơi xuống đây, nhân lực của Hoàng thất tang lên, tình thế biến hóa, bốn gia tộc bọn họ sợ Hoàng đế mượn kế này để củng cố hoàng vị, làm suy yếu quyền lực của bọn họ, muốn tìm kẻ hở của bản thân mình để chứng minh Nữ thần xuất thế đều là chuyện lừa gạt.

Đỗ Mạn Thanh cười nhạt một tiếng, nói:” Vàng thật không sợ lửa, cứ để bọn họ đi thăm dò, không cần lo lắng.”

Thạch Cố Hành nghĩ cũng đúng, lại nhìn sắc trời không còn sớm, liền cáo lui ra ngoài.

Hắn ra khỏi cũng, vừa lúc gặp Nghiêm Thừa Ân, hai người liền đứng lại nói mấy câu.

Nghiêm Thừa Ân nói:” Nơi đây nói chuyện không tiện, về nhà ta vừa uống ly rượu vừa nói.”

Thạch Cố Hành gật đầu, theo Nghiêm Thừa Ân đến Nghiêm gia.

Nghiêm Thừa Ân dẫn Thạch Cố Hành đến thư phòng, đợi nha hoàn bưng trà lui ra, mới bắt đầu trò chuyện:” Về Thái hậu nương nương, ngươi thấy thế nào?”

Hai người Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành, một văn một võ, từ nhỏ đã đi theo Mộ Dung Khuê, đều là bạn tốt kiêm tâm phúc của Hoàng đế, lén cùng nhau bàn chuyện cũng là bình thường.

Thạch Cố Hành nghe lời này, cũng có chút nghi hoặc:” Lúc đó việc ở Từ đường, quả thật không thể là giả, Thái hậu nương nương cũng là Nữ thần giáng thế không thể nghi ngờ. Chỉ là…”

Nghiêm Thừa Ân tiếp lời:” Không sai, Thái hậu nương nương đúng là Nữ thần, chỉ là nàng rốt cục có phải mẹ đẻ của Hoàng thượng hay không thôi.”

Hai người nói chuyện, đều cùng chăm chú suy ngẫm.

Thạch Cố Hành cách một lúc lại nói:” Tiêm hoàng có tổng cộng năm vị nhi tử, do Hoàng thượng được Khương hoàng hậu nuôi dưỡng nên mới đăng vị, chỉ là mấy vị Vương gia, đặc biệt là Nhị vương gia còn chưa cam tâm.”

Mộ Dung Sâm là con thứ hai của Tiên đế, mẹ đẻ là thứ phi, cũng là tỷ tỷ của Lại Bộ thị lang Lữ Lương, là người đứng đầu bốn thế gia Kinh thành. Lúc đó Mộ Dung Khuông băng hà, Lữ Lương vốn định nghĩ cách để Mộ Dung Sâm thay thế Mộ Dung Khuê lên ngôi, bất đắc dĩ có Thạch Uy dẫn binh trấn áp, che chở Mộ Dung Khuê, nên hắn vô Phương, đành trơ mắt nhìn Mộ Dung Khuê đăng cơ.

Mộ Dung Khuê mặc dù đã là Hoàng đế nhưng căn cơ chưa ổn, lúc này đột nhiên Nữ thần giáng thế, trách không được bốn thế gia có lòng nghi ngờ.

Nghiêm Thừa Ân lắc đầu:” Thời gian sau có lẽ chúng sẽ tìm cách thăm dò Thái hậu nương nương, chúng ta chờ xem kết cục thôi.”

Thạch Cố Hành trong lòng vẫn nín nhịn một câu, nhìn thư phòng không người, cuối cùng nói:” Ngày ấy ở Từ đường nhìn thấy kỳ cảnh, tất nhiên cũng rất kinh ngạc, Thái hậu nương nương cũng có phong phạm hơn người. Nhưng hôm nay gặp lại, giống như có thêm một phần nhân khí, có chút giống với các nữ tử trần gian, không biết Người có pháp lực không nữa?”

Nghiêm Thừa Ân nhỏ giọng nói:” Theo lời Hoàng thượng thì Thái hậu nương nương ngoại trừ có một pháp bảo ra, hình như không có pháp lực.”

Thạch Cố Hành nói:” Vậy là sau khi giáng trần, Thái hậu đã trở thành một nữ tử trần gian.”

Nghiêm Thừa Ân cũng có nhiều điểm nghi hoặc, nhưng dù thế nào, Nữ thần xuất thế đối với Mộ Dung Khuê đều có lợi. Với lại trong lòng hắn nghi ngờ Nữ thần, là bất kính, nên vẫn luôn đè xuống một phần tâm tư này không nói ra.

Sau cuộc trò chuyện, Thạch Cố Hành cáo từ, trở về Thạch phủ.

Thạch Uy nghe người báo Thạch Cố Hành đã trở về, ông gọi hắn đến thư phòng để hỏi chuyện.

Thạch Cố Hành báo lại việc bốn đại gia tộc hoài nghi Nữ thần là giả mạo, hỏi:” Cha suy nghĩ về việc này như thế nào?”

Thạch Uy chắp tay, nói:” Chúng ta luôn trung thành với Hoàng thượng, không cần suy đoán nhiều.”

Thạch Cố Hành nghe những lời này, biết rằng đối với chuyện này ông vẫn giữ vững thái độ, làm chuyện có lợi đối với Hoàng thượng, đứng về phía Mộ Dung Khuê. Hắn gật đầu đồng ý, xin cáo lui trở về phòng.

Lúc này Đỗ Mạn Thanh đang mở điện thoại, lần thứ hai nhìn vào màn hình, vẫn không có tín hiệu. Nàng mặc dù biết không có khả năng gọi điện được, nhưng vẫn cố gắng bấm số gọi thử. Đầu kia không có tín hiệu, gọi vài lần nữa, cũng chỉ nghe tiếng tút…tút….Gọi thêm vài lần, cuối cùng buồn bã cắt đứt.

Mộ Dung Khuê nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh loay hoay với pháp bảo, thấy nàng tâm trạng không vui, liền quan tâm:” Mẫu hậu sao vậy?”

Hai mi mắt Đỗ Mạn Thanh viền đỏ, đáp:” Đây là pháp bảo để ta trò chuyện với người khác, bây giờ không có tín hiệu, không có cách nào liên lạc được.”

Mộ Dung Khuê thử dò xét, nói:” Mẫu hậu đã trở về đây, nhi tử đương nhiên phụng dưỡng Người suốt quãng đời còn lại, cần gì liên lạc để trở lại nơi ấy?”

Đỗ Mạn Thanh thở dài một tiếng, nhanh chóng phục hồi tinh thần, mở chức năng máy ảnh, giơ lên quay về phía Mộ Dung Khuê, cười rộ:” Nhi tử, cười một cái cho Mẫu hậu xem nào.”

Mộ Dung Khuê nghe lời Đỗ Mạn Thanh, điều chỉnh cảm xúc trên khuôn mặt, vội vàng trưng ra gương mặt tươi cười.

Đỗ Mạn Thanh nhìn gương mặt Mộ Dung Khuê qua màn hình, thấy hắn cười càng thêm chói lọi, đôi mắt phượng quả thật mê người, không khỏi khen thầm: Nhi tử của mình cười lên thật là đẹp mắt nha! Nàng vừa nghĩ, tay liền bấm.

Mộ Dung Khuê tiến sát vào nhìn, thấy hình ảnh mình trong pháp bảo đang cười, ngơ ngác:” Pháp bảo này thật thần kì.”

Đỗ Mạn Thanh chỉ chỉ vào màn hình điện, giải thích:” Pháp bảo này cũng có tuổi thọ, chờ ô vuông không còn thì nó cũng không thể sử dụng.” Nói xong cản thấy lòng mình chùng xuống, cất điện thoại đi, gọi Diệu Tâm đến châm thêm trà.

Diệu Tâm nghe gọi, vừa bước đến đã bị Mộ Dung Khuê chặn lại, không thể làm gì khác hơn là đứng sang một bên.

Mộ Dung Khuê tự mình châm trà, đem chén bưng tới miệng Đỗ Mạn Thanh, ôn nhu nói:” Mẫu hậu còn có nhi tử mà.”

Đỗ Mạn Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt “nhi tử” của mình, trong lòng có hơi xúc động,uống một ngụm trà, lắc đầu ý bảo không cần.

Mộ Dung Khuê thu tay về, không vội vàng đặt ly trà xuống bàn, nhìn nó thưởng thức, thừa dịp Đỗ Mạn Thanh quay đi chỗ khác, đem ly trà uống hết, mới đặt xuống.

Hành động này của Mộ Dung Khuê, lại không qua mắt được Diệu Tâm.

Diệu Tâm sững người chốc lát, tâm trạng kinh hãi, Hoàng thượng đây là yêu Mẫu thân?

Lúc sau, Diệu Tâm đi ra khỏi Khôn Ninh Cung, liền đi gặp Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội nghe Diệu Tâm nói, trong lòng cũng khiếp sợ, lẩm bẩm:” Hoàng thượng vẫn không chịu cưới Hoàng hậu, cũng không nạp phi, chẳng lẽ thật có chuyện này?”

Diệu Tâm nói:” Hoàng thượng như thế này, có ý khinh nhờn Nữ thần, chỉ sợ Trời phạt.”

Mộ Dung Bội lo lắng, quyết định không ngồi yên nữa:” Ta đi gặp Thái hậu.”

Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Bội tới, cũng có chút ngạc nhiên:” Giờ cũng không còn sớm, sao lại tới đây?”

Mộ Dung Bội vội vã tới, cũng đã nghĩ lí do, cười nói:” Ta nghe nói Thái hậu nương nương vừa giữ Đỗ cô nương bên người, bởi vậy…”

Đỗ Mạn Thanh vừa nghe đã hiểu:” Hàm Lan cùng Hoàng thượng không xứng đôi, không cần lo lắng.”

Mộ Dung Bội nói:” Ta không có ý đó, ta là muốn Thái hậu nương nương sớm ngày làm chủ, giúp Hoàng thượng tìm một mối hôn sự. Là người Thái hậu nương nương chọn, tất nhiên là tốt.”

Đỗ Mạn Thanh cười gật đầu:” Yên tâm, ta cũng muốn sớm được ôm cháu.”

Mộ Dung Bội nghe được những lời này, vô cùng mừng rỡ, thấy cũng đã trễ, bèn xin cáo từ trở về.

Đỗ Mạn Thanh nằm trên tháp suy nghĩ, Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Hàm Lan là huynh muội ruột thịt, hai người có huyết thống quá gần, thực sự không thích hợp thành thân. Mình cho dù muốn sớm được bồng cháu, cũng muốn có một đứa cháu đáng yêu nha!

Diệu Tâm đứng bên cạnh hầu hạ, tâm trạng thấp thỏm không yên. Bản thân mình chạy đi mật báo hai lần, có lẽ Thái hậu nương nương sẽ không biết đi?

Đỗ Hàm Lan cũng tiến tới hầu hạ, nhìn thấy Đỗ Hàm Lan đang loay hoay với cái điện thoại, có chút tò mò nhìn, sau khi thấy Đỗ Hàm Lan cất điện thoại xuống dưới gối, nàng gợi ý:” Thái hậu nương nương, không bằng đan một chiếc túi lưới, đem cất pháp bảo vào, có thể đem theo bên người, cũng không dễ mất.”

Đỗ Mạn Thanh đồng ý:” Tốt, vậy cái túi lưới giao lại cho ngươi.”

Đỗ Hàm Lan mừng rỡ đi ngay.

Đỗ Mạn Thanh thấy trên mặt Hàm Lan còn chút đỏ, suy ngẫm chút liền để nàng ngồi vào bên cạnh, dịu dàng hỏi:” Ngươi thích Hoàng thượng?”

Mặt Đỗ Hàm Lan đỏ thêm, cúi đầu, nhỏ giọng nói:” Thần biết, thần không xứng với Hoàng thượng…”

Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, liền biết đây là tâm tình thiếu nữ gặp được mùa xuân, dễ dàng nhận ra, nàng vỗ nhẹ tay Hàm Lan, cười nói:” Nhìn thấy mĩ nam, tâm tình xúc động, đây là chuyện bình thường. Thế nhưng người này không thích hợp với ngươi, ngươi hiểu ý của ta không?”

Đỗ Hàm Lan đáp:” Thần đã hiểu.”

Đỗ Mạn Thanh nghe lời này của nàng, lại vỗ tay của nàng nói:” Mĩ nam thì có thể ngắm, nhưng không thể gả, nếu gả, phải gả người coi ngươi trân quý như châu ngọc, nâng niu chiều chuộng ngươi.”

Đỗ Hàm Lan hình như cũng hiểu được ý này, cúi đầu cảm tạ:” Cám ơn Thái hậu nương nương đã khuyên nhủ.”

Ở Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê lại có thêm một đêm khó ngủ, lại nhớ đến ánh mắt Đỗ Mạn Thanh nhìn Thạch Cố Hành, đấm mạnh xuống long sàn, Mẫu hậu đây là nhớ đến người nam tử khác?

Lạc Công Công nghe được động tĩnh, tiến đến hầu hạ, thấy Hoàng thượng khó ngủ,liền hỏi:” Hoàng thượng có cần hương an thần không?”

Mộ Dung Khuê lắc đầu từ chối:” Không cần.”

Lạc Công Công thử thăm dò:” Hay để lâu tài cho gọi cung nữ hầu hạ.” Lại nghĩ, Hoàng thượng cũng đã hai mươi tuổi rồi, chưa từng cho ai hầu hạ, hay là…

Mộ Dung Khuê hừ một tiếng:” Chớ quên Trẫm vẫn đang trong thời gian giữ đạo hiếu.”

Lạc Công Công cả kinh, quỳ xuống thỉnh tội.

Mộ Dung Khuê lại lấy bức tranh chữ Đỗ Mạn Thanh viết ra nhìn ngắm, đọc lại một lần, tự lẩm bẩm:” Vị Tô Thức này, quả là một người có tài, trách không được Mẫu hậu nhớ mãi không quên. Trẫm lúc rảnh rỗi, cũng muốn làm thơ, viết chữ cùng với Mẫu hậu.”

Lạc Công Công thêm lời:” Thái hậu nương nương biết được tấm lòng của Hoàng thượng,Người sẽ rất vui mừng.”

Mộ Dung Khuê gật đầu, bảo Lạc Công Công lui ra, nhanh chóng an giấc. Đêm nay, hắn mơ thấy Đỗ Mạn Thanh vô số lần. Trong mơ, nàng phong tình vô hạn, rất là kiều diễm.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Mộ Dung Khuê nhìn thấy một mảnh chăn ướt, cho tay vào nhẹ nhàng vén chăn lên, trong nháy mắt, khuôn mặt hắn phiếm hồng, trong lòng tràn đầy tư vị khó nói.