Manh Hậu

Chương 1




Nam Chu quốc,niên hiệu Cảnh Long,năm thứ hai,tháng ba,cái lạnh đầu xuân dần dần qua,đương lúc có gió mát.

Tân hoàng đế Mộ Dung Khuê bắt tay vào xử lí công văn,hai mắt hướng về phía cửa sổ,dừng lại ở một gốc cây đầy hoa,mắt thấy nhiều bông bị gió thổi bay,hoa ở cành đầu có hơi lung lay,bỗng thấy có chút cô đơn như nụ hoa đầu cành ấy,hai hàng mi dần dần khóa chặt lại.

Lạc Công Công hầu hạ đứng bưng trà bên cạnh,mắt thấy dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của Mộ Dung Khuê,ông không dám quấy rầy,chỉ lẳng lặng đứng yên.

Mộ Dung Khuê trầm lặng trong phút chốc,lúc này mới đưa tay tiếp nhận ly trà từ Lạc Công Công,phân phó:” Truyền Đỗ thị trung đến gặp ta”

“ Dạ” – Lạc Công Công vội vàng vâng mệnh,đi ra ngoài cửa điện truyền gọi.

Đỗ Thị trung trong miệng Mộ Dung Khuê vốn tên là Đỗ Bá Ngọc,là em ruột của Đỗ Thị-mẹ đẻ Mộ Dung Khuê.Xét về thân thích,Đỗ Bá Ngọc là cậu ruột của hoàng đế.

Năm đó, tiên đế Mộ Dung Khuông đi tuần ở phía Nam,đến vùng Giang Nam thiên nhiên tươi đẹp,lại gặp Đỗ Thị nhan sắc mặn mà, rồi sủng hạnh nàng. Mười tháng sau, Đỗ Thị sinh hạ nhi tử là Mộ Dung Khuê.

Đỗ Thị sau khi sinh không được chăm sóc chu đáo,dung nhan tiều tụy làm Mộ Dung Khuông cảm thấy chán ghét rồi vứt bỏ. Mộ Dung Khuê được bế đến cho Khương hoàng hậu nuôi dưỡng,mẹ đẻ chàng buồn bực sinh bệnh mà mất.

Khương hoàng hậu không có con, tự nhiên xem chàng như con đẻ mình mà đối đãi,gắng sức bồi dưỡng.Tiên đế thấy Mộ Dung Khuê thông minh,hiền tuệ,lại được hoàng hậu nuôi dưỡng yêu thương,liền lập chàng làm thái tử.

Năm ngoái Mộ Dung Khương băng hà, Mộ Dung Khuê thay thế cha ngồi lên đế vị, sửa quốc hiệu là Cảnh Long,đại xá thiên hạ, đồng thời hạ chỉ lập từ đường cho Đỗ Thị, mong rằng an ủi linh hồn mẫu hậu trên trời có linh thiêng.

Trong việc lập cho mẫu hậu,Mộ Dung Khuê tự muốn gặp Đỗ Bá Ngọc hỏi mấy câu.

Đỗ Bá Ngọc năm nay đã ngoài 30, ông xuất thân khoa cử, lúc trước trên con đường làm quan gặp nhiều sóng gió, không thể cống hiến sức lực, đến khi Mộ Dung Khuê lên ngôi ông mới may mắn được vào triều làm quan. Mặc dù chức quan phẩm cấp không cao nhưng do thân phận là cậu ruột của hoàng đế nên cũng được mọi người coi trọng.

Ngay lập tức Đỗ Bá Ngọc có mặt ở Dưỡng Tâm Điện,quỳ xuống hành lễ:” Tham kiến hoàng thượng. Trong lòng ông cảm khái ngàn lần, tỷ tỷ chết quá sớm, nếu nàng còn sống thì gia tộc họ Đỗ có lẽ đã được vinh quang,thật đáng tiếc!

Mộ Dung Khuê liếc qua Đỗ Bá Ngọc,khoát tay: “Đứng lên nói chuyện”

Sau khi ban ngồi,Mộ Dung Khuê liền nói: “Mẫu hậu lúc còn sống trẫm đã không phụng dưỡng được người,cũng không nhớ nổi tướng mạo hình dáng của người. Hôm nay vì người mà lập từ đường,cũng muốn làm tròn chữ Hiếu. Chỉ là mẫu hậu qua đời quá sớm,cũng không để lại chân dung của Người. Nếu muốn đúc tượng theo tướng mạo người trước kia thì cần một bức họa vẽ Người .Ngươi mau về nhớ lại, họa một bức tranh hình dáng của Người rồi trình lên.”

Đỗ Thị đã mất hơn hai mươi năm,nói thật, Đỗ Bá Ngọc cũng không còn nhới rõ dung mạo của bà.Nhưng hoàng đế đã nói như vậy,ông lại không thể từ chối,suy nghĩ sau khi về nhà làm sao tìm họ hàng thân thích hỗ trợ hoàn thành.

Đỗ Bá Ngọc nói chuyện một lúc,khi đã bớt hồi hộp,to gan liếc nhìn tướng mạo Mộ Dung Khuê. Tân đế lông mi rậm,mắt phượng hẹp dài,giống như Tiên đế đến chín phần, ít giống với người của Đỗ gia, không khỏi buồn buồn vô cớ.

Sau khi Đỗ Bá Ngọc lui xuống,Mộ Dung Khuê triệu kiến học sĩ Nghiêm Thừa Ân.

Nghiêm Thừa Ân vốn là bạn học của Mộ Dung Khuê. Tuy bây giờ hai người là quan hệ quân thần nhưng vì lớn lên bên nhau,lại hay gặp mặt nên tình nghĩa chưa hề giảm xuống.

Nghiêm Thừa Ân được gọi tới,chỉ hơi hành lễ liền cười nói: “ Không biết hoàng thượng muốn gặp thần có gì phân phó? “

Mộ Dung Khuê phất tay cho Lạc Công Công lui ra,khi chỉ còn lại hai người mới nói:” Từ đường của mẫu hậu sắp xây dựng xong, trẫm muốn nhân lần này truy phong Người làm Thánh mẫu hoàng thái hậu, cùng sánh vai với Thánh Đức thái hậu đã nuôi dưỡng trẫm,không biết ái khanh có cao kiến gì?”

Mộ Dung Khuê sau khi kế vị,liền tôn Khương Thị làm thái hậu, nhưng an hưởng được nửa năm,Khương Thị bệnh mất.

Khương Thị sau khi mất được truy phong làm Thánh Đức thái hậu, đồng thời truy phong mẹ đẻ Đỗ Thị làm Hiền Đức thái hậu, lập từ đường cho bà.Nhưng lúc này lại truy phong Người là Thánh Mẫu hoàng thái hậu,làm sao để không bị chê cười.

Dịp này Mộ Dung khuê định nâng đỡ nhà mẹ đẻ Đỗ thị,chèn ép nhà mẹ cả Khương thị, cũng là có nguyên nhân. Sau khi lên ngôi,chàng có tra ra được chân tướng năm đó Tiên đế đã sủng hạnh Đỗ Thị như thế nào. Năm đó, Khương thị theo Tiên đế đi tuần,vốn muốn mượn chuyến này để thân mật rồi cố gắng mang thai,nhưng cái bụng không chịu lên tiếng, nửa năm đi theo mà không có động tĩnh gì. Mãi sau này Khương thị vẫn không buông tha ý niệm ban đầu. Sau Mộ Dung Khuông tuyển chọn mỹ nữ dân gian, tìm thấy Đỗ Thị. Khương hoàng hậu đợi Tiên đế sủng hạnh mỹ nữ Đỗ Thị,sau Đỗ thị lại có thai, liền tìm cách khiến Mộ Dung Khuông chán ghét Đỗ Thị, tự động sẽ bế con của Đỗ thị cho bà nuôi. Khương thị có được con trai,nhanh chóng ngấm ngầm khiến Đỗ thị chết bệnh. Sauk hi hồi kinh, Khương thị có con trai hộ thân, từ nay về sau liền ngồi vững ngôi hoàng hậu.

Mộ Dung Khuê biết được chân tướng sự thật, cảm xúc rối bời,trong lòng áy náy muốn bồi thường cho Đỗ gia.

Sau khi Nghiêm Thừa Ân nghe Mộ Dung Khuê nói xong,cũng dịu giọng khuyên nhủ:” Hoàng thượng cũng đã vì Hiền Đức thái hậu lập từ đường, nay lại truy phong sẽ dẫn đến những lời không hay, nên chậm thêm hai năm nữa hẵng bàn.”

Mộ Dung Khuê suy nghĩ sâu xa:” Cũng được, chậm hai năm cũng không sao. Chỉ là từ đường của mẫu hậu sau khi xây xong, chọn ngày tốt, trẫm muốn dẫn đầu quần thần đi tế bái, để vạn dân thiên hạ biết được,ai mới là mẹ đẻ của trẫm.”

Nơi khác,Đỗ Bá Ngọc về đến nhà, cố ý đi mời mấy vị nữ quyến thân thích,mong các nàng hỗ trợ gợi lại hồi ức về dung mạo của Đỗ thái hậu.

Mọi người đối với hình dáng của Đỗ thái hậu,đều là một mảnh mơ hồ.Cũng đã hơn 20 năm rồi.Ai cũng chỉ biết bà lớn lên xinh đẹp,mỹ miều, nhưng mỗi người mỗi chi tiết khác nhau,cũng là không nói nên lời.

Cuối cùng cũng là một vị bà con xa của Đỗ Bá Ngọc biết một vài điều: “Hàn Lan nhà ngươi tuy béo một chút nhưng nhìn tổng thể cũng có một hai phần giống như Hiền Đức thái hậu. Nếu muốn họa,đối chiếu với tướng mạo của Hàm Lan, họa lên thêm xinh đẹp,cùng tư thái yểu điệu thì cũng không sai biệt lắm.”

Đỗ Bá Ngọc nghe, liền gọi nữ nhi Hàm Lan đi ra. Mọi người chăm chú nhìn nàng. Đỗ Hàm Lan tuy hơi có tướng,nhưng ngũ quan xem như cũng tạm ổn,nghiên cứu một hồi,qua nhiều lần vẽ vẽ,cuối cùng đều nói: “ Hàm Lan dù sao cũng là cháu gái ruột của Thái hậu, luôn có một hai phần tương tự với bà.”

Đỗ Bá Ngọc nghe được những lời này cũng cảm thấy an ủi, thầm nghĩ ngay cả mình và bà con dòng họ cũng không hồi tưởng được hình dáng của Thái hậu, cũng đừng nghĩ người khác biết. Hôm nay chỉ cốt lấy tướng mạo Hàm Lan làm cơ sở, vẽ thêm những điểm duyên dáng yêu kiều thì liền thành dung mạo của Thái hậu rồi.

Chúng nữ quyến nói chuyện với nhau, nhưng giờ trọng tâm lại quay xung quanh Hoàng thượng, nhỏ giọng hỏi Đỗ Bá Ngọc:” Hoàng thượng thật muốn giữ đạo hiếu trong 3 năm, không cưới Hoàng hậu sao?”

Trong dân gian, giữ đạo Hiếu cũng chỉ cần đủ 3 tháng, Hoàng đế thì càng có đặc quyền,chỉ cần mỗi năm một ngày là đủ, như mọi người thì 3 tháng liên tục là nhiều,chưa từng ai làm tròn đạo Hiếu tới 3 năm. Nhưng Mộ Dung Khuê đã buông hoàng lệnh, nói muốn giữ đạo hiếu 3 năm,trong thời gian đó không tuyển tú, không cưới hoàng hậu.

Đỗ Bá Ngọc thật ra biết chút nội tình bên trong, là do hoàng đế hiện nay căn cơ chưa ổn định,một ngày đón dâu,chắc chắn là tiểu thư của tứ đại thần trong triều hoặc con gái của gia tộc Khương thị lên làm Hoàng hậu.Hoàng đế không muốn cưới nữ nhi của các quan đại thần,cũng không muốn cưới nữ nhi của gia tộc Khương thị,nên lấy việc giữ tròn đạo Hiếu làm cớ khoái thác. Đợi 3 năm qua đi, khi đó ngôi vua đã vững,muốn ai làm hoàng hậu đều do Mộ Dung Khuê quyết định,không còn cố kị thế lực của các quan đại thần và nhà mẹ cả nữa.

Chúng nữ quyến đã hỏi, nhưng chỉ thấy Đỗ Bá Ngọc cười cười cho qua mà không trả lời,ai cũng lắc đầu: “ Ngươi nha,đúng là miệng kín như hồ lô, muốn biết chút ít thôi cũng đừng hòng mà suy nghĩ.”

Phu nhân của Đỗ Bá Ngọc- Nhâm thị thấy mọi người bất mãn, vội vàng bồi tội,cười nói:” Đây là việc của hoàng thượng, đâu phải để chúng ta suy đoán cùng thảo luận? Cái này không thể trách tướng công nhà ta.”

Nhâm thị nhẹ nhàng hòa giải,chúng nữ quyến cũng bỏ qua cho Đỗ Bá Ngọc,ngược lại hỏi về hôn sự của Đỗ Hàm Lan,đều nói: “ Hàm Lan lớn lên giống Thái hậu nương nương.trông rất phúc hậu, tất nhiên có thể tìm được một chàng rể quý,chúng ta cứ từ từ mà chọn.”

Có một vị nữ quyến tiến đến nói nhỏ bên tai Nhâm thị:” Hoàng thượng năm nay mới 23 tuổi,Hàm Lan nhà ngươi cũng mới có 15,bọn họ lại là biểu huynh muội, nếu muốn thân càng thêm thân thì….”

Nhâm thị vội vàng che miệng vị nữ quyến kia lại,cầu nói:” Thím lời này, nghìn lần cũng không thể nói hơn nữa,sẽ mang họa đấy. Hơn nữa nhìn Hàm Lan một chút, nàng thô kệch như vậy,làm sao lọt vào nổi mắt của quý nhân.”

Đỗ Bá Ngọc thấy chúng nữ quyến nói chuyện khí thế ngất trời, ông vội vàng ngoắc ngoắc Đỗ Hàm Lan, phụ tử hai người trốn vào phòng vẽ tranh.

Có dung mạo Hàm Lan làm cơ sở, chỉ trong 10 ngày, ông đã hoàn thành bức họa dâng lên hoàng thượng.

Mộ Dung Khuê ngắm nhìn bức họa, thấy người trong tranh đoan trang,tú lệ, tư thái ưu nhã,so với mẫu hậu trong tưởng tượng giống nhau, cảm thấy rất hài lòng.

Đỗ Bá Ngọc thấy Hoàng đế gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Một tháng sau,Công bộ chiếu theo bức họa, làm ra bức tượng Đỗ thị. Nghe người Công bộ báo lại đã hoàn thành xong từ đường, Mộ Dung Khuê đến Khâm thiên giám chọn ngày tốt để làm lễ cúng bái.

Đến ngày,từ sáng sớm, Mộ Dung Khuê đã dẫn đầu đám quần thần từ chân núi hướng Đỗ thái hậu cúng bái.

Ở giữa từ đường, chàng thấy tượng Thái hậu mới đắp,có thêm một phần uy nghi anh khí,tất nhiên gật đầu hài lòng,dự định đi ra ban thưởng cho Công bộ đã hết lòng hết sức.

Mộ Dung Khuê chủ trì nghi thức, một phen quỳ lạy, lòng đầy cảm xúc, tâm trạng rất cảm khái nhưng không biểu lộ ra khuôn mặt, đang giơ tay lên,lòng bàn tay hướng về phía trước,cầu nguyện: “ Nếu mẫu hậu còn sống,trẫm nguyện…”

Lời còn chưa nói hết,bỗng có một tia sáng xẹt qua,gió lớn nổi lên, tượng thái hậu bỗng nhiên giật giật.

Chúng thần khiếp sợ , quỳ lạy liên hồi: Chẳng lẽ thái hậu nương nương hiển linh.

Mộ Dung Khuê cũng khiếp sợ không thôi,còn chưa kịp phục hồi tinh thần,bỗng ánh sáng lóe lên,ngay sau đó, hai tay nặng trĩu, ẵm một nữ tử,hai người hai mặt nhìn nhau.

Quần thần bị ánh sáng dọa cho hoa mắt,đợi đến khi chăm chú nhìn lên thì thấy trong lòng Hoàng đế là một nữ tử , tuổi chừng 17-18, mặc ki-mo-no, dung mạo không khác Thái hậu bao nhiêu, ai cũng ngây ra như phỗng.

Trong ngực Mộ Dung Khuê là một thiếu nữ,tên nàng là Đỗ Mạn Thanh, nàng cũng đang ngây người vì ngạc nhiên. Ôi…Không phải là xuyên không đi,người ta đang tham gia lễ hội hóa trang,muốn giả thành nữ tử cổ đại,cũng không cần đưa ta đến cổ đại luôn chứ? >.