Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 7: Dịch bệnh bùng phát




Đứa nhỏ lè lưỡi, cười hì hì. Bà đã dặn, nếu có khách đến hỏi giá sợi dây này thì phải hỏi giá ngược lại người đó, nghe khách định giá, sau đó trở vào báo lại cho bà.

Chỉ là cửa hàng dạo này quá vắng khách, tiền trong nhà đều lo tiền ăn, tiền học cho cậu cả rồi, bà cũng vì vậy mà lơi lỏng với bản thân, không thể ăn uống đầy đủ. Cũng may lần này gặp được một người tốt bụng, từ nay về sau, cậu sẽ không như vậy nữa.

Bà lão trầm ngâm nhìn theo bóng dáng đã đi khuất của Vân Điệp, cô gái trẻ này nói vậy, có ý gì đây? Có lẽ bà nên suy nghĩ thêm thì hơn, trông khí chất, lời nói lẫn hành động của cô gái trẻ ấy cũng có chút bất phàm, đó không phải dáng vẻ mà người bình thường có được.

Vân Điệp mua sắm đồ đạc xong thì liền trở về nhà, lúc này cũng đã gần chín giờ tối. Vừa bước vào nhà, Vân Điệp liền khá ngạc nhiên với sự thay đổi bên trong.

Cha Giang đã đổi một cái tủ lạnh lớn, đồ đạc bày trí nhỏ lẻ trong nhà như bồn hoa giả hay loa phát nhạc đều đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là những nguyên liệu nấu ăn đầy ắp được chất đầy trong nhà như cà rốt, khoai tây, dưa hấu,...

Vân Điệp có chút dở khóc dở cười, cha Giang đúng là người đàn ông nội trợ, lo nghĩ mọi thứ cũng chu toàn đến vậy.

Cha Giang thấy Vân Điệp về thì liền mỉm cười: "Điệp à, cha đã xin từ chức rồi. Bắt đầu từ ngày mai, không cần đến đồn làm nữa."

Vân Điệp vừa ý gật đầu, đáp vâng một tiếng, tình hình này, tốt nhất là nên như vậy. Cha Giang làm trong đồn công an, có điều, ông ấy chỉ làm công việc bàn giấy, không ghi chép vụ án thì cũng là tính thu chi của cả đồn rồi làm báo cáo, trình lên. Không thể phá án để thăng chức, cũng chẳng thể bắt tội phạm để lập công.

Thế là gia đình của cô mới dẫn đến tình cảnh tuy đủ ăn, nhưng cũng không thể khá giả hơn được, vì lương bổng của bên công an vốn dĩ đã chẳng được cao.

"Dạ, nên vậy. Bắt đầu từ mai là có dịch bệnh rồi, cha chỉ cần ở nhà thôi. Trong mười ngày đó, nếu cha muốn mua gì thì cha cứ lên mạng đặt, người ta sẽ giao đến tận nhà cho mình.”

“Đợi mười ngày qua đi rồi, đến khi đó chúng ta sẽ tiến ra Bắc, lúc ấy, vật liệu công cộng đều phải tự dựa vào sức mình để tự thu gom, ai thu thập được thì chính là của người đó. À đúng rồi, cha lại đây, con cho cha xem cái này."



Cha Giang nghe con gái nói vậy liền mon men tiến đến gần, từ lúc Vân Điệp trở về, ông đã chú ý đến cái gói giấy dài thòng mà cô đang cầm trên tay, xem ra rất nặng.

"Đây là vũ khí, một cây đao dài, một cây thương và một cây kiếm. Cha cứ xem đi rồi cầm tay luyện tập thử, cha thấy cái nào thuận tay thì dùng làm vũ khí phòng thân. Dù con có thể bảo vệ cho cha, nhưng con nghĩ, cha cũng cần phải luyện tập, để có thể tự bảo vệ bản thân ít nhiều."

Cha Giang gật đầy lia lịa đồng ý. Con gái đã biết suy nghĩ cho ông chu toàn đến như vậy, ông cảm thấy rất vui. Vì thế nên tâm tư rục rịch của cha Giang cũng tan thành mây khói.

Cha Giang định hỏi đến tình hình của vợ, nhưng bây giờ như vậy thì ông cũng không muốn bày thêm chuyện, tránh để con bé cảm thấy không vui. Có lẽ Vân Điệp đã sắp xếp chu đáo cả rồi.

"Vân Điệp à, cha muốn hỏi con một chuyện. Con xem, cha có thể nói việc này cho chú Tâm biết không? Ông ấy với cha là bạn bè thân thiết mười mấy năm rồi. Còn có họ hàng ở quê của chúng ta nữa.”

Vân Điệp nghe cha Giang hỏi vậy thì có chút suy tư: "Nếu là bạn thân của cha thì cha cứ nói đi, nhưng trước khi nói, cha phải dặn chú ấy đừng nói lung tung với ai cả. Cha nên biết rằng khi bệnh dịch bùng lên, chính phủ sẽ thi hành giãn cách xã hội và đè bẹp tất cả mọi thông tin xuống. Ai dám phát tán tin đồn, gây hoang mang lòng dân thì liền bị xử phạt, nhẹ thì phạt cả triệu đồng, nặng thì phải vào tù."

Vân Điệp không phải dọa cha Giang, những gì cô nói đều là sự thật. Lúc mạng Internet còn chưa bị sập, bệnh dịch vừa bùng nổ thì có rất nhiều người muốn câu lượt xem, như những người bán hàng online chẳng hạn.

Họ muốn lợi dụng bệnh dịch tung tin thất thiệt, nào là hàng trăm người chết, nào là dịch bệnh không thể khống chế, đều đã bị chính phủ ra tay xử phạt rất nặng. Nhưng những con người hám lợi ấy, cũng không biết rằng, dịch bệnh thật sự không kiểm soát được.

Nhìn cha Giang hoang mang đứng đó, Vân Điệp hạ giọng: "Cha ơi, con biết cha muốn cứu tất cả mọi người. Nhưng điều đó là không thể, hiện nay đang yên ổn như vậy, cho dù là đến ngày mai, khi dịch bệnh xảy ra, họ cũng không thấy có gì quá lo ngại nếu tuân theo lệnh giãn cách của chính phủ.”

“Đương nhiên, họ nghĩ dịch bệnh sẽ được khống chế và chữa khỏi như bao đợt dịch bệnh khác trong lịch sử. Người ta sẽ chỉ nghĩ mình điên rồ, đang tung tin thất thiệt.”

“Đây đã là thực tế, nó chắc chắn sẽ xảy ra, chúng ta không thể thay đổi nó, cũng như không thể vĩ đại đế mức có thể cứu rỗi thế giới. Chúng ta không có đủ quyền hạn để làm việc đó đâu cha à. Đời trước, con phải tự đối mặt như thế nào, con tin cha cũng hiểu được mà."



Cha Giang nuốt hết tất cả những lời nói đại nghĩa, nhân văn với mục tiêu muốn thuyết phục Vân Điệp xuống bụng. Con bé nói đúng, đời trước con bé cũng phải tự vượt qua, cũng từng sợ hãi, từng hoang mang.

Nhưng cuối cùng đều phải tự gánh vác, bây giờ, ông không thể làm gánh nặng của con bé được, hơn nữa đang yên đang lành, ai tin sẽ có zombie xuất hiện chứ. Hiện tại, chỉ cần hai cha con bọn họ có thể ở bên nhau đã là đủ lắm rồi.

Tuy suy nghĩ của hai cha con có phần khác biệt, nhưng chung quy vẫn có cùng một kết quả. Nhìn chung thì cũng không có gì khúc mắc trong lòng: "Cha biết rồi, con đừng lo. Cha chỉ nói với chú Tâm và chú Phước của con thôi. Chú Tâm, ông ấy chắc chắn sẽ tin cha, còn chú Phước là em trai của cha, trước giờ nó cũng rất tôn trọng cha, cha sẽ nói ngắn gọn với nó.”

Vân Điệp mỉm cười, khẽ ôm cánh tay của cha Giang: "Dạ. Cha hiểu được thì quá tốt. Tình hình này, con chỉ mong cha có thể khỏe mạnh thôi.”

Sáng ngày năm tháng tám.

"Dịch bệnh bùng phát, chính phủ đang cố gắng kiểm soát tình hình."

"Dịch bệnh bùng phát, các nước trên thế giới đều đang lâm vào tình trạng khủng hoảng.”

Cha Giang đang ngồi xem báo buổi sáng, mí mắt không kìm được giật giật. Ông đúng là không phải đang nằm mơ, dịch bệnh thật sự đã đến rồi, cha Giang chuyển tay bật tivi lên, thời sự cũng đang đưa tin về vấn đề dịch bệnh.

"Hiện nay dịch bệnh đã bùng phát một cách đầy bất ngờ, tuy nhiên chính phủ vẫn đang cố gắng kiểm soát tình hình. Ngài Thủ tướng đã nêu rõ, trong cuộc họp khẩn cấp sáng nay với toàn thể các cán bộ chuyên ngành, các cấp có thẩm quyền: Thi hành lệnh giãn cách xã hội khẩn cấp, tất cả các dịch vụ giải trí, vui chơi hay thậm chí là cửa hàng đồ ăn, thức uống có thể tụ tập từ hai người trở lên đều phải đóng cửa.”

“Vâng, và đối với những cửa hàng kinh doanh đồ ăn, thức uống, các nhu yếu phẩm khác thì được yêu cầu chuyển sang hình thức bán online. Mọi người dân, chỉ khi nào thật sự cần thiết thì mới đi ra ngoài, nếu không sẽ bị xử phạt nếu như bị phát hiện. Những ai không mang khẩu trang khi bước ra đường cũng sẽ bị tiến hành xử phạt ngay lập tức..."