Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 66: Sự thay đổi




Rồi ngày qua ngày, Lục An chăm chỉ tu luyện dị năng để tăng cấp. Còn Hồng Mân thì chỉ có thể tin vào lý do mà Lục An đã nói với bà ta về sự thay đổi của cô ta: "Vì tận thế đến rồi, con xót mẹ, đau lòng vô cùng khi nhìn thấy mẹ phải cam chịu cảnh nhục nhã nhường ấy. Do đó con đã thay đổi, từ nay con sẽ bảo vệ cho mẹ nên mẹ đừng lo nữa. Mẹ chỉ cần nghe theo lời con là được rồi."

Nghe đến đây, Vân Điệp không nhịn được giật giật khóe mắt, như một trò đùa, lý do không hề giả trân chút nào. Nhưng nếu như vậy thì từ lúc Lục An kéo Hồng Mân trốn chạy khỏi đám người đó là cô ta đã có vấn đề. Bởi dù sao thì Vân Điệp cũng là người từ cõi c.h.ế.t trở về, được sống lại một đời nữa nên cô không loại trừ bất cứ khả năng nào cả. Mọi khả năng, dù là kỳ quái nhất cũng được cô âm thầm điểm qua.

Tiếp tục câu chuyện thì song song với việc điên cuồng tăng cấp, Lục An cũng tâm sự thầm kín với Hồng Mân rất nhiều. Vốn khi xưa Hồng Mân là người vừa nhát gan lại vừa nhu nhược. Nhưng sau khi trải qua vài tuần bị Lục An tẩy não thì trở nên vừa khôn lỏi lại vừa thảo mai, quả thật là thành công vô hạn.

Rồi một ngày nọ, Lục An thông báo trước với bà ta một kế hoạch. Lục An đã tìm được cho bà ta một người đàn ông tốt để bà ta có thể nương tựa, chỉ là bên cạnh người đàn ông đó một chướng ngại, đó là con gái của ông ấy. Vài ngày sau, Lục An mang người đàn ông ấy về ngôi nhà bị bỏ hoang này với danh nghĩa cô ta đã cứu mạng ông ấy.

Tất nhiên, người đàn ông xui xẻo đó không ai khác hơn chính là cha Giang. Tiếp theo thì giống như những gì Vân Điệp đã thấy. Cha Giang vì thấy tội nghiệp lẫn mang ơn Lục An để đưa hai mẹ con Lục An về căn cứ. Hai mẹ con Lục An phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, nỗ lực hết sức để có thể giành lấy thiện cảm của cha Giang.

Thế nhưng mọi chuyện đều bị đổ vỡ tan tành khi Vân Điệp xuất hiện. Mọi cố gắng của hai mẹ họ đều bị tan biến như bọt biển, dù cho họ có làm cách nào đi nữa thì vẫn không thể chia rẽ Vân Điệp và cha Giang được. Nên sau đó Lục An đã nói với Hồng Mân rằng không cần cố gắng làm điều vô nghĩa ấy nữa bởi căn bản là cha Giang không hề yêu thương hay quý trọng bà ta.

Thực tế, tình cảm ở tận thế này là thứ còn bạc hơn vôi, còn quý hơn vàng. Cha Giang chỉ xem Hồng Mân là thứ để vui chơi nhất thời, Lục An khuyên Hồng Mân hãy tỉnh táo và hứa bản thân sẽ làm chỗ dựa cho bà ta. Do đó, Hồng Mân cần phải mạnh mẽ hơn, bởi tính tình Vân Điệp ghẻ lạnh như vậy thì nhất định sẽ không buông tha cho hai mẹ con họ.

Vì những việc mà họ gây ra thời gian gần đây đã khiến Vân Điệp chú ý rất nhiều. Hồng Mân nên mạnh mẽ và tỉnh táo để có thể ra tay dứt khoát, nhanh gọn dùng cha Giang làm tấm áo giáp hộ thân. Còn Lục An thì sẽ tìm cách đi theo Vân Điệp để trừ khử cô.

Nếu không thì hai mẹ con họ sẽ không xong mất. Việc Hồng Mân cần làm bây giờ chỉ là tỏ ra hiền lành và tội nghiệp để lấy tình cảm của cha Giang. Mọi việc còn lại thì sẽ do Lục An sắp xếp tất thảy, bà ta không cần lo lắng.

Vân Điệp không kiềm được méo mặt. Còn có thể vô lý hơn được nữa hay không? Nhìn trúng chỗ dựa là cha Giang, sau đó chia rẽ hai cha con cô không thành công nên muốn trừ khử cô vì sợ cô ghi thù. Rồi còn có phương án dự phòng là dùng tính mạng của cha Giang làm lá chắn nếu bị cô nhắm đến.

Đương nhiên là Vân Điệp không phải một đứa trẻ lên ba để có thể tin tưởng những lời giải thích sứt sẹo ấy. Hồng Mân tin những lời nói điêu toa ấy của Lục An là bởi vì thứ nhất, dù sao Lục An cũng là con gái nuôi của bà ta. Thứ hai, mọi việc Lục An làm đều lấy Hồng Mân ra để làm cái cớ, cô ta nói lời hoa mỹ rằng muốn tốt cho Hồng Mân, mọi sự đều là vì mẹ.

Thứ ba là vì từ khi nghe theo lời Lục An, quả thật Hồng Mân có cuộc sống thoải mái và tự do hơn trước rất nhiều. Bà ta được tôn trọng, được ăn ngon mặc ấm nên đương nhiên là tâm lý sẽ không tự chủ được tin tưởng Lục An hơn. Bởi dù Hồng Mân có bị Lục An tẩy não ra sao đi chăng nữa thì bản chất của bà ta cũng là một người vừa nhu nhược, vừa yếu đuối.



Vân Điệp nhai nhai miếng mứt dẻo trong miệng, rõ ràng là tất thảy những hành động mà Lục An đã làm rất mờ ám. Không hề xuất phát từ mục đích muốn tốt cho Hồng Mân, cô cảm giác như cô ta đã có một kế hoạch gì đó cho riêng bản thân và mục tiêu chính là cô đây.

Như việc Lục An cứu cha Giang cũng không khỏi quá trùng hợp. Bởi theo lời kể của Hồng Mân thì rõ ràng là Lục An đã nói với Hồng Mân về cha Giang trước khi cô ta cứu ông. Vậy nghĩa là Lục An đã sớm biết cha Giang và biết rõ ông sẽ gặp nạn ở đâu và khi nào ư? Hơn nữa, về việc cô ta thức tỉnh dị năng và trong giai đoạn cô ta thay đổi ấy cũng có rất nhiều điểm nghi vấn.

Có lẽ việc này phải nhờ đến Sầm Uông tự mình xem xét giúp cô rồi, bởi trong đầu của Vân Điệp đang nghĩ đến một khả năng có vẻ khá điên rồ. Vân Điệp cũng chưa rời đi ngay lập tức sau khi nghe xong xuôi lời kể của Hồng Mân mà cô hỏi thêm bà ta một số loại câu hỏi.

"Thói quen sinh hoạt của Lục An, món ăn cô ta thích hay cách nói chuyện của cô ta có thay đổi gì hay không?"

Quả nhiên, câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Vân Điệp là mấy: "Thói quen sinh hoạt của Lục An thay đổi rất nhiều. Ngay cả món ăn ưa thích hay cách nói chuyện cũng hoàn toàn khác khi xưa. Nếu không phải tôi luôn ở bên cạnh con bé thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng ấy là hai người hoàn toàn khác nhau."

Nói đến đây, Vân Điệp cũng đã có được nhận định riêng của bản thân, cô nhanh chóng rời đi. Vân Điệp đi về phòng và bàn giao với Bảo Bối một số chuyện: "Em nhớ để ý đến Hồng Miên. Nếu như phát hiện bà ta có hành động nào khả nghi, có thể gây nguy hại đến nơi này hay bất cứ người nào khác thì hãy khống chế bà ta ngay lập tức giúp chị nhé. Đồng thời, cũng phải chú ý đến an toàn của cha Giang và Vân Kha. Chị sợ Hồng Miên sẽ gây ra chuyện gì đó tày đình."

Bảo Bối cười hi hi ha ha: "Dạ em nhớ rồi, chủ nhân đừng lo nha. Cha Giang rất hiền, em rất thích ông ấy. Cha Giang là cha của chủ nhân thì cũng như là cha của em, em sẽ cố gắng hiếu kính mà. Còn Vân Kha thì vô cùng đáng yêu, em rất thích rất thích cậu bé. Em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, chủ nhân yên tâm nha, hãy cứ tin tưởng ở em."

Sau thời gian một năm ẩn mình trong người của Vân Điệp để tu luyện thì liềm Chính Nghĩa đã sớm khôi phục lại thực lực khi xưa của mình. Bây giờ nó muốn giao tiếp với Vân Điệp là điều dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn được nữa. Bây giờ liềm Chính Nghĩa nghe Bảo Bối nói vậy thì cười một cái đầy khinh bỉ: "Đừng có mà khoác lác nữa. Đến lúc thất trách rồi lại khóc lóc bù lu bù loa lên, nhục không biết để đâu cho hết. Tém tém cái mỏ lại đi đồ ba phải."

Bảo Bối nghe vậy thì không phục, kêu la inh ỏi: "Hứ, đừng có mà bày đặt dạy đời người khác cái lão già c.h.ế.t bầm này. Ngươi ganh tỵ ta được chủ nhân yêu mến hơn nên mới như thế chứ gì? Bé ngoan là không được hành động như vậy đâu nha, đồ ích kỷ nhỏ mọn."