Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 57: Âm mưu của hai mẹ con




Thể nhưng sự thật lại luôn phũ phàng. Rõ ràng là cha Giang không hề có kinh nghiệm thực chiến, mà xui xẻo thay là ông lại chọn phải một nơi có nhiều zombie ẩn nấp để làm nhiệm vụ. Kết quả không cần nói cũng biết, cha Giang bị zombie tấn công dồn dập, tuy cha Giang cũng thoát khỏi được nhưng việc ông bị cắn đã xảy ra.

Cứ ngỡ số mạng đến đây đã tận thì ngay lúc này, cha Giang lại nhìn thấy một cô gái trẻ đang chạy tới phía ông. Không sai, đó chính là Lục An, bởi Lục An là có dị năng hệ trị liệu. Vết thương bị gây ra bởi zombie dưới một giờ đồng hồ thì hoàn toàn có thể chữa trị.

Tất nhiên thì dị năng của người có dị năng hệ trị liệu ấy phải đạt trên cấp hai mới làm được điều đó. Vừa khéo làm sao, dị năng hệ trị liệu của Lục An vừa mới tăng lên cấp hai thấp không lâu. Nên sau khi chữa trị xong cho cha Giang thì Lục An ngất xỉu do sử dụng dị năng quá mức.

Sau khi tỉnh lại, Lục An tỏ ra rất vui mừng vì đã cứu được cha Giang. Hai người nói chuyện hồi lâu thì cha Giang biết được Lục An còn một người mẹ. Hai mẹ con của Lục An bị gia đình nhà nội vứt bỏ giữa đường trong khi đang di chuyển đến căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào. Khi ấy Lục An vẫn chưa thức tỉnh dị năng, họ chê đàn bà con gái chân yếu tay mềm, vướng tay vướng chân nên cố tình bỏ lại.

Vì hai mẹ con đều là người ở dưới quê nên không biết đường đi nước bước. Ban đầu bị bỏ lại chỗ này nên hai người đã ở lại đây, không dám di chuyển đi nơi khác. Thấy hoàn cảnh họ tội nghiệp như vậy, cha Giang động lòng trắc ẩn, đưa hai mẹ con Lục An trở về căn cứ an toàn Quân Đội cùng với mình.

Vì thời điểm đó căn cứ an toàn Quân Đội đang tạm thời bị quá tải nên cha Giang đành cho hai mẹ con Lục An ở tạm nhà của ông. Lâu ngày dài tháng, bởi tính tình Lục An ngây thơ lại hoạt bát, Hồng Mân dịu dàng còn đảm đang nên cha Giang cũng rất có thiện cảm.

Mà cha Giang vốn là một người đàn ông trung niên cô đơn, thiếu vắng tình cảm vợ chồng đã lâu nên dưới sự ám chỉ trước sau lẫn nhiệt tình của Hồng Mân thì cha Giang cũng xiêu lòng. Cha Giang là người ngay thẳng có sao nói vậy nên khi đã xác định được rồi, ông đã ngỏ lời với Hồng Mân.

Thực ra thì khi ấy, cha Giang thật sự muốn hỏi ý kiến của Vân Điệp trước rồi mới tính tiếp. Nhưng ngặt nỗi đây là tận thế, người trời Nam người đất Bắc thì chẳng thể liên lạc được nên cha Giang cũng dằn lòng tự quyết định.

Nói đến đây, cha Giang có chút ngập ngừng nhìn Vân Điệp: "Cái đó… cái đó… con không giận cha chứ? Ban nãy, quả thật cha cảm thấy có lỗi với con vô cùng. Cảnh tượng Lục An gọi cha là cha, còn xem con là khách…"

Vân Điệp gật đầu: "Đúng vậy, khi ấy con cảm thấy giống như con là người dư thừa ở đó. Người ta có mẹ có cha, trong khi con chỉ có mỗi một người cha nhưng còn bị người ta phủ định điều đó."

Cha Giang gãi đầu: "Cha đã kể về con rất nhiều, cũng nói rằng hôm nay con sẽ đến. Nhưng không biết tại sao khi gặp con, Lục An lại không nhận ra. Bình thường Lục An khá thông minh, cũng không có kỳ lạ như lúc nãy."

Vân Điệp liếc mắt ra ngoài cửa thì liền ngó thấy hai mẹ con Lục An còn đang lấp ló bên ngoài. Cũng không biết là do biết ý nhường chỗ riêng tư cho hai cha con Vân Điệp hàn huyên hay là đang diễn trò, giận dỗi gì đó nên không vào.

Vân Điệp cong môi, đưa miệng lại sát tai cha Giang: "Không phải kỳ lạ mà là hai mẹ con nhà này tiếp cận cha là có mưu đồ. Cha ấy, để ý kỹ hơn là sẽ thấy điểm khác thường ngay. Đoạn nhân duyên này của cha xem ra là duyên hụt rồi."

Nghe vậy, vẻ mặt cha Giang hoang mang vô cùng. Miếng mứt dẻo mà ông đang cầm trên tay cũng rơi rớt xuống sàn nhà. Bấy giờ, Vân Điệp thấy ngoài cửa thấp thoáng bóng dáng của hai mẹ con Lục An, cô khẽ lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ cho cha Giang thấy: "Nói chung cả hai đều là cáo già đã thành tinh hết rồi, cha nên cẩn thận. Tốt nhất là cứ cư xử như cũ là được. Xét theo mức độ thì cô con nguy hiểm hơn bà mẹ nhiều lắm."

Cha Giang đứng dậy khỏi ghế, ông đưa tay vuốt nhẹ tóc Vân Điệp rồi hôn lên trán cô một cái: "Con yên tâm, cha vẫn là người cha mạnh mẽ của con. Tất nhiên là cha vẫn thương con và trong lòng cha thì con luôn luôn đứng ở vị trí quan trọng nhất."



Bấy giờ thì Vân Điệp mới nở nụ cười, cô cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của cha Giang: "Con biết mà, cha của con là mạnh mẽ nhất. Cha đừng buồn, đời người còn dài và nhân duyên tốt vẫn sẽ luôn ở phía trước đón chờ chúng ta. Còn con vẫn luôn ở bên cạnh cha đây ạ."

Hai cha con Vân Điệp nhìn nhau cười tươi, trong tim của mỗi người đều cảm thấy đầy ắp, cảm giác ấm áp đến tận xương tủy. Cha Giang xoa xoa tóc Vân Điệp rồi nhanh chóng bước ra bên ngoài cửa.

Không biết cha Giang ở ngoài cửa xì xầm gì với hai mẹ con Lục An nhưng sau khi ba người trở vào nhà thì Lục An không hề gọi cha Giang bằng cha nữa, dáng vẻ cũng vô cùng ấm ức. Đến giờ cơm chiều, cha Giang đích thân xuống bếp nấu cho Vân Điệp.

Bởi từ khi nghe Vân Điệp nói vậy, cha Giang không còn tin tưởng để giao phó việc thức ăn nước uống của hai cha con cho Hồng Mân và Lục An lo liệu nữa. Đương nhiên là dù muốn dù không gì thì cha Giang phải nấu luôn phần cho cả Hồng Miên và Lục An.

Thuận tiện một việc là cha Giang cũng từng đề cập đến việc ông thích nấu ăn cho Vân Điệp với Hồng Miên và Lục An nên hành động tự chuẩn bị bữa ăn của cha Giang là rất hợp tình hợp lý, không cần phải tìm lý do làm gì nữa.

Nghe Vân Điệp nhắc nhở vậy, cha Giang liền biết cô muốn ngầm theo dõi để tìm hiểu chứ không muốn làm rùm beng. Bởi nếu không muốn điều tra, với thực lực của Vân Điệp thì cũng không cần sợ sệt, công khai hỏi thẳng mặt cũng là chuyện rất đơn giản. Vì thế nên cha Giang không muốn làm Vân Điệp thất vọng.

Bởi cũng khá lâu rồi Vân Điệp chưa ăn đồ ăn cha Giang nấu nên lúc này cô đang tập trung tinh thần chỉ để ăn, tần suất hoạt động cơ miệng là chưa bao giờ ngừng nghỉ. Thấy vậy, cha Giang cười đến mức khó có thể khép miệng lại được.

Bất chợt, lúc này Lục An lại a lên một tiếng khiến mọi người không thể không chú ý. Hồng Mân nhỏ nhẹ, giương ánh mắt tràn ngập lo lắng hỏi con gái: "Con có sao không An? Con đau chỗ nào hả? Đừng sợ, ngoan nói mẹ nghe nào."

Hai mắt Lục An đỏ hoe, lắc lắc đầu nhỏ, như có như không nhìn sang Vân Điệp vẫn ăn uống rất thoải mái, không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Giống như tiếng kêu ban nãy của cô ta là tiếng của ếch, nhái, ruồi bọ vậy.

Lục An thầm nghiến răng, nữ chính quả thật không hề khác biệt với nguyên tác một chút nào cả. Khó ưa vô cùng và rất khó gần, hiện tại cô ta chỉ muốn đ.ấ.m vào mặt nữ chính vài cái để cho đã cái nư: "Con… cái đó…"

Hồng Mân lúc này cũng a lên tiếng, nhưng là vì kinh ngạc: "Vết bầm ở đây đúng không con? Cái này là do hôm qua con bị té ở trước cửa nhà mà. Chết rồi, sao bầm dữ vậy? Đen thui luôn rồi."

Lục An mếu máo: "Vâng, hôm qua chị Điệp lỡ tay làm con té đó ạ. Giờ đau lắm, mẹ đừng chạm vào mẹ ơi. Đừng mẹ."

Vân Điệp buông đũa xuống, không nói không rằng đưa tay ra vẫy một cái, hai chiếc dép lông của Lục An đang mang dưới chân liền bị lôi điện làm cho cháy đen. Dù vậy nhưng bàn chân của cô ta thì vẫn không hề bị ảnh hưởng dù chỉ là nhỏ nhất.