Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 52: Căn cứ an toàn Nguyên Nhiên




"Sau tận thế thì nước chúng tôi cũng không có quá nhiều thay đổi, nhất là chính phủ vẫn hoạt động như bình thường. Chỉ là binh lính chúng tôi phải tháp tùng những người nghiên cứu dưới lòng đất đi đến khắp nơi trên thế giới, một số binh lính được cấp trên ra lệnh ở lại bên cạnh để bảo vệ bọn họ."

"Còn về chuyện ở đầm lầy Miền Cát này, chúng tôi thật sự không biết rõ. Chỉ biết rằng khoảng một tuần trước, đột nhiên cấp trên lệnh cho rất nhiều nhóm tới đây, nhưng họ đều thất bại và giờ thì tới lượt chúng tôi được cử đến."

Vân Điệp hé môi cười, cô cho mật ong lên vết thương của sáu người còn lại sau đó gọi kiến tới. Không lâu sau, tiếng la hét liền vang lên. Ai nấy đều nhận ra, Vân Điệp đang ưu tiên, chăm sóc cho Kido Jit nhiều hơn bởi vẻ mặt của hắn ta trông đau khổ, khốn khó hơn năm người kia gấp mấy lần.

Cuối cùng thì Kido Jit cũng không phụ lòng Vân Điệp, hắn ta thì thào cất lời: "Tôi nói, dừng lại đi."

Vân Điệp thả ba người kia đi, còn lại năm người c.h.ế.t vô cùng thảm. Kido Jit cũng đã khai ra hết mọi chuyện, chỉ xin Vân Điệp cho hắn c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng. Đương nhiên là Vân Điệp rất giữ lời, không hề hành hạ Kido Jit thêm nữa.

Trong cấm địa Nguyên Nhiên này có một vùng đất trống, Vân Điệp quyết định sẽ thành lập căn cứ ở đó: "Bảo Bối, em cho vùng đất ấy hiện ra bên ngoài luôn đi. Khi nào có nguy hiểm gì thì em hãy cho nó vào bên trong, để rừng cây ra bên ngoài bảo vệ nó."

Sầm Uông thấy Vân Điệp sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, có trật tự hẳn hoi thì không khỏi thầm gật đầu tán thưởng. Xem ra Vân Điệp có thể làm ra trò thật đấy, có vẻ không tệ lắm đâu.

Một năm sau.

Bảo Bối nước mắt giàn giụa tố cáo với Vân Điệp: "Chủ nhân ơi, cái tên Sầm Uông đó quá xấu xa. Mỗi lần hắn ta đến, em không ngăn cản được đã đành. Hắn lại còn bắt nạt em, không cho em liên hệ với chủ nhân, cũng không thể nhìn. Em bị nhốt vào một bức tường tối tăm mù mịt, không thấy cái gì hết. Bảo Bối tổn thương lắm."

Liềm Chính Nghĩa liếc mắt nhìn Bảo Bối, tên này thật là ngu si, tố cáo có ích gì cơ chứ. Sầm Uông là loại người mà nó có thể đối phó hay sao? Thật là lấy trứng chọi đá, toàn làm chuyện không đâu.



Vân Điệp nhai một miếng mứt dẻo, giọng nói có chút hàm hồ: "Đừng quan tâm tới tên đó nữa, Bảo Bối ngoan."

Liềm Chính Nghĩa thầm ồ một tiếng, chủ nhân trả lời thế này thì chắc là tên Sầm Uông đó lại gây ra chuyện gì nữa rồi. Mà nó cũng thật là không hiểu nổi, nếu nó là Sầm Uông thì nó đã sớm dính chặt lên người Vân Điệp làm ổ từ lâu rồi, chẳng thèm chạy nhảy lung tung chi cho mệt người.

Có một cô bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, vừa có tiền vừa có quyền thế này quả thật là quá đong đầy rồi. Thế mà tên Sầm Uông đó cứ chạy đông chạy tây, chọc ra cả đống phiền toái khiến cho chủ nhân của nó khó lòng yên ổn được. Tính tình chủ nhân cũng từ đó mà thất thường hơn rất nhiều.

Vân Điệp ngồi dậy, đứng trên tòa thành cao nhìn quang cảnh nhộn nhịp bên dưới. Đây là căn cứ Nguyên Nhiên được cô thành lập từ một năm trước, bởi Nguyên Nhiên là cái tên Miêu Kị đã đặt cho nơi này nên Vân Điệp muốn giữ nó lại, giống như một sự tưởng nhớ mà Vân Điệp dành cho cô ấy.

Trong một năm nay, căn cứ an toàn Nguyên Nhiên đã phát triển rất tốt, mọi người cư ngụ ở nơi đây đều biết có làm mới có ăn, ai nấy đều tranh đua nhau phát triển nên căn cứ hiện tại đã rộng ra rất nhiều. Ngày xưa, Bảo Bối giúp cô dựng lên tòa thành này, cũng chỉ đủ để cho gần trăm người cư ngụ.

Về sau, số người càng ngày càng đông lên, mọi người đều ủng hộ Vân Điệp sớm mở rộng địa bàn ra. Hiện tại, căn cứ an toàn Nguyên Nhiên không chỉ nằm gói gọn trong cấm địa Nguyên Nhiên ngày xưa mà còn bao gồm cả hai thành phố bên cạnh. Khi ấy, Vân Điệp dẫn đầu đoàn người có dị năng, cùng nhau dọn dẹp hết zombie và nới rộng lưới chắn điện ra từng tấc một.

Nhưng tòa thành ở trong cấm địa Nguyên Nhiên ngày xưa vẫn là nơi chủ chốt của căn cứ an toàn Nguyên Nhiên, dễ thủ khó công, rất an toàn. Bảo Bối cũng nhìn xuống bên dưới chu môi: "Khi xưa căn cứ an toàn chỉ có bốn người. Tính luôn chủ nhân, em và Chính Nghĩa nữa là sáu. Em còn cảm thấy quá tẻ nhạt. Nay đông người quá rồi, em cảm thấy rất ồn ào đó."

Vân Điệp chống cằm, cô đang nghĩ về Sầm Uông. Một năm trước, sau khi hai người phát sinh quan hệ thì Sầm Uông liền ở lại bên cạnh cô. Hai người bọn họ chưa bao giờ nói rõ ràng với nhau về mối quan hệ của cả hai, cũng chưa bao giờ xem nhau là người yêu thương, đặc biệt. Nhưng khi thiếu vắng nhau lại cảm thấy không quen, Vân Điệp biết, Sầm Uông cũng cảm thấy như vậy.

Tối gặp nhau, bọn họ lao vào nhau như hai con thiêu thân không cần lối thoát. Sáng hôm sau, bọn họ lại dùng ánh mắt dửng dưng nhìn nhau, tựa như hai người xa lạ. Nói chính xác hơn là chỉ có ánh mắt của Sầm Uông là lạnh nhạt, còn ánh mắt của Vân Điệp đã sớm bị mài mòn, thay đổi theo từng ngày.

Sầm Uông có hành tung bất định nhưng không hiểu tại sao, những lúc Vân Điệp cần sự giúp đỡ của anh ta thì anh ta lại xuất hiện ngay lập tức, giống như một người cận vệ trung thành, tận tụy. Thế nhưng, Sầm Uông luôn đến đi không lời từ biệt, điều đó khiến Vân Điệp cảm thấy khó chịu. Đôi khi, nửa đêm Sầm Uông tìm đến cô, Vân Điệp còn ngửi được mùi của người đàn bà nào đó vẫn còn vương trên người của Sầm Uông.



Vân Điệp vò tóc, mái tóc dài suôn mượt bị cô vò mấy lần thế nhưng chẳng hề rối rung. Tố Như đứng đằng xa thấy vậy liền khẽ mím môi, bước đến: "Chị Điệp, bên căn cứ an tâm Quân Đội đã phản hồi lại. Đại tướng Viễn Liên muốn bàn bạc kỹ hơn với chị về vấn đề đó. Ngài ấy muốn mời chị đến căn cứ Quân Đội, không biết chị có bằng lòng không?"

Vân Điệp nhấp một ngụm trà: "Được chứ. Giao dịch cũ kết thúc rồi, giờ phải đi bàn bạc một phi vụ hợp tác mới thôi. Trên hết, chị phải đi đón cha Giang về đây thôi, cả cha mẹ của em nữa, nếu họ muốn đến đây thì chúng ta sẽ đón họ luôn. Gia đình đoàn tụ với nhau thì tốt hơn mà."

Tố Như gật đầu, trong lòng vui vẻ vì Vân Điệp quan tâm đến cha mẹ mình. Lúc này, Sinnik đang nhanh chóng chạy đến: "Chị Điệp ơi, em cũng muốn đi, em cũng muốn đi với chị."

Tố Như nhăn mày: "Ê, bỏ cái tay ra đi nhóc. Lớn rồi nhé chứ còn con nít đâu mà cứ ôm ấp chị Điệp mãi vậy? Trưởng thành đi."

Sinnik bĩu môi, ôm lấy cánh tay của Vân Điệp rồi quay sang nhìn Tố Như với ánh nhìn trêu tức. Bấy giờ, hai tiếng nói khác nhau một trước một sau vang lên.

"Em cũng đi đón mẹ em nữa."

"Tôi cũng muốn đi đón mẹ."

Diệu Tôn và Văn Hậu sánh vai bước tới, chân của Văn Hậu đã được Vân Điệp chữa khỏi sau khi cô thu thập cấm địa Nguyên Nhiên xong. Diệu Tôn cũng đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, cậu luyện tập rất chăm chỉ nên sức lực đúng là không thể xem thường được.

Vân Điệp khẽ gật đầu: "Vậy Tố Như, Văn Hậu và Diệu Tôn sẽ đi cùng chị. Xem nào, Sinnik ở nhà với Bảo Bối đi nhé. Chủ yếu là da của em quá gây chú ý, khi ra ngoài ánh sáng mặt trời thì mạch m.á.u sẽ thi nhau nổi lên. Chị không nghĩ điều đó là an toàn với em. Vì hiện nay, nước A đang hoạt động rất mạnh ở nước D của chúng ta nhờ vào sự giúp đỡ của Lê Tấn Hào."