Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 50: Trí não của cấm địa Nguyên Nhiên




Vân Điệp thả một tia lôi điện vào người khiến thân thể cô thoáng tê dại vì đau đớn, nhưng sau đó Vân Điệp liền có thể tỉnh táo hơn rất nhiều, cô nhanh chóng mở mắt ra. Bấy giờ, Sầm Uông đang ôm Vân Điệp vào lòng cũng hơi giật mình trước sự bạo gan của Vân Điệp, với chính cả bản thân mình mà Vân Điệp cũng có thể ra tay tàn nhẫn.

Nhưng không sao, điều đó khiến cho Sầm Uông rất tán thưởng, bởi anh cũng là người như vậy. Chỉ khi dám ra tay, tàn nhẫn với chính bản thân mình thì lúc ra tay với kẻ thù mới có thể không bị chùn tay. Quả không hổ là người mà anh để mắt đến, không tệ chút nào.

Vân Điệp liếc mắt qua Sầm Uông, thấy ánh mắt nghi vấn của Vân Điệp, Sầm Uông rất tự giác trả lời: “Lũ người mà chúng ta thấy hôm qua mang theo rất nhiều s.ú.n.g ống và đạn dược, thậm chí là có cả thuốc nổ. Bọn chúng bắt đầu tàn sát các động vật trong khu rừng này vì không tìm được lối ra.”

Vân Điệp mím môi, nghe Sầm Uông nói đến đây thì Vân Điệp đã hiểu. Thảo nào mùi m.á.u tươi lại nồng nặc đến như vậy. Vẻ mặt Vân Điệp nhất thời lạnh lẽo, dám vào nơi của cô tàn sát đồ của cô, gan lớn đấy. Sầm Uông thấy biểu cảm của Vân Điệp thì khẽ mỉm cười, lười biếng khoanh tay ở một bên mang tâm lý xem kịch vui, anh cũng muốn xem xem là hồng nhan nổi giận sẽ có kết quả gì.

Pha xử lý tên nhãi nhép Bạo Gào của Vân Điệp vẫn còn để lại trong tâm trí của Sầm Uông một ấn tượng rất sâu đậm đây, dù không biết kết quả cụ thể sẽ ra sao. Nhưng Sầm Uông có thể đoán trước được rằng, nhất định sẽ không có điều gì tốt đẹp đang chờ đợi lũ tàn bạo kia cả. Vân Điệp chính là minh chứng rõ ràng nhất của câu nói: “Thà đắc tội tiểu nhân, chứ nhất định không nên đắc tội với phụ nữ.”

Mắt thấy Vân Điệp đi vào bên trong hang động nhỏ bằng đá tinh xảo kia, Sầm Uông rất biết điều không hề đi theo. Hành động này của Sầm Uông khiến cho Vân Điệp rất vừa lòng, thấy sự hài lòng trên mặt của Vân Điệp thì Sầm Uông khẽ mỉm cười.

Vân Điệp tiến vào bên trong hang động bằng đá, không sai biệt với những gì Miêu Kị đã diễn tả cho cô biết. Ở giữa hang động có hai con xà tinh canh giữ, thấy Vân Điệp tiến vào thì bọn chúng không hề tấn công cô mà chỉ khẽ nhìn nhau, sau đó đồng loạt tiến đến gần Vân Điệp để đánh hơi.

Lúc Miêu Kị truyền lại cấm thuật cho Vân Điệp, cô cũng đã gửi gắm mùi hương của bản thân vào người của Vân Điệp. Bởi hầu như mọi vật lẫn cơ quan bên trong cấm địa Nguyên Nhiên này đều chỉ thuần phục mùi hương của Miêu Kị mà thôi, bởi Miêu Kị chính là người đã tạo ra bọn chúng, là chủ nhân duy nhất mà bọn chúng công nhận.

Hai con xà tinh ngửi được mùi hương quen thuộc trên người của Vân Điệp khi cô vừa bước vào nên mới không tấn công cô ngay lập tức. Bấy giờ, sau khi ngửi kỹ lại thì bọn chúng liền xác định được đây chính là mùi hương của chủ nhân. Hai con xà tinh khẽ đưa mắt nhìn nhau, một trong hai con lên tiếng: “Cô chính là người mà chủ nhân đã chọn sao?”

Sở dĩ hai con xà tinh hỏi vậy là vì Miêu Kị đã sớm nói với tất thảy loài vật rằng, có một ngày nào đó, Miêu Kị cũng sẽ phải tan biến. Khi ấy mới là lúc Miêu Kị thật sự an yên và được giải thoát. Đương nhiên, bấy giờ cũng sẽ có một người hữu duyên được Miêu Kị chọn để làm chủ nhân tiếp theo của nơi này, tiếp tục bảo vệ cấm địa Nguyên Nhiên.

Vân Điệp gật đầu: “Đúng vậy, linh hồn của Miêu Kị đã tan vào hư vô. Cô ấy đã được giải thoát một cách đúng nghĩa trong sự mãn nguyện, không phải là vật vờ mà tồn tại.”

Sở dĩ Vân Điệp nói cặn kẽ như vậy là bởi cô nhận ra được sự quan tâm nồng hậu của xà tinh đối với Miêu Kị. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Miêu Kị đã ở cấm địa Nguyên Nhiên bấy nhiêu thời gian, có lẽ từng con thú hay ngọn cỏ ở cấm địa Nguyên Nhiên cũng đều cảm thấy thân thuộc với Miêu Kị mà thôi.

Hai con xà tinh liền cúi rạp đầu xuống làm lễ với Vân Điệp. Thấy vậy, Vân Điệp nói nhanh: “Được rồi, không cần quá câu nệ đâu. Tôi tiến vào đây là để làm quen với cơ quan của cấm địa, trên hết là để cứu những con thú ngoài kia đang bị một lũ tàn bạo g.i.ế.c hại.”



Bởi nếu Vân Điệp chưa câu thông với trí não của cấm địa Nguyên Nhiên thì cô sẽ không thể dùng mệnh lệnh để điều khiển mọi thứ trong cấm địa được. Vân Điệp tiến đến nơi sâu nhất trong hang động, trên không trung có một viên ngọc màu xanh dương đanh phát ra ánh sáng vô cùng dịu nhẹ. Vân Điệp tiến đến, chầm chậm đưa tay chạm vào viên ngọc màu xanh dương ấy.

Đây chính là thứ mà Miêu Kị đã tạo ra, nó được Miêu Kị gọi là trí não của cấm địa Nguyên Nhiên. Bởi chỉ cần câu thông với trí não của cấm địa xong thì dù Vân Điệp ở bất cứ nơi nào cũng có thể biết được tình hình của cấm địa thông qua trí não và điều khiển sự hoạt động của cấm địa.

Vân Điệp cảm nhận được sự kháng cự vô cùng to lớn đến từ trí não. Cô nhẽ nhăn mày một hơi, cố gắng chịu đựng sự phản kháng của trí não. Bấy giờ, trí não liền nhận ra trên người Vân Điệp có hơi thở đượm mùi hương của Miêu Kị.

Không lâu sau, trên mặt của Vân Điệp liền nở một nụ cười hài lòng. Bấy giờ, một giọng nói non nớt vang lên trong đầu cô: “Xin chào chủ nhân mới, chủ nhân Miêu Kị đã không còn nữa rồi đúng không?”

Tuy thần kinh của Vân Điệp khá cứng cáp, từ việc cô sống lại cho đến những việc xảy ra ở hiện tại. Nhưng dù sao thì Vân Điệp cũng là người sống ở thời đại máy móc, văn minh. Những chuyện xảy ra trong cấm địa Nguyên Nhiên này đã sớm vượt qua khỏi sức tưởng tượng của cô quá nhiều.

Thấy Vân Điệp thẫn thờ, giọng nói non nớt khó phân biệt nam nữ lại vang lên: “Chủ nhân, chị có nghe em nói gì không đó?”

Bấy giờ, Vân Điệp mới sực tỉnh, cô lấy một miếng mứt dẻo ra đưa vào miệng: “Miêu Kị không phải là không còn, chỉ là cô ấy đã được giải thoát rồi. Cô ấy vẫn sẽ tồn tại ở trong lòng của mỗi chúng ta.”

Vân Điệp nghe một tiếng vâng rồi sau đó là tiếng sụt sùi vang lên, Vân Điệp có chút hoảng vì trong nhất thời cô cũng không biết phải dỗ dành trí não như thế nào. Bỗng lúc này trí não liền nín khóc: “Em lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Chủ nhân đừng lo, chị không cần dỗ em đâu. Em tên là Bảo Bối, chủ nhân tên là gì?”

Sau vài câu làm quen sương sương của cả hai, Vân Điệp liền tiến vào chủ đề chính: “Được rồi, chúng ta nên tạm thời dẹp chuyển tán gẫu sang một bên. Chuyện quan trọng bây giờ là em hãy vây khốn lũ tàn bạo đang phá hoại cấm địa của chúng ta lại để chị có thể tiện bề xử lý bọn chúng.”

Bảo Bối nghe vậy thì liền oa lên một tiếng, nhanh miệng luyên thuyên tố cáo với Vân Điệp: “Đúng đó đúng đó chủ nhân, em còn đang rầu rĩ. Bởi nếu không có mệnh lệnh của chủ nhân thì em không thể hành động tùy tiện được, em cay lắm rồi đó.”

Vân Điệp suýt bật cười với giọng điệu của Bảo Bối, nghe như một đứa nhỏ bị ức hiếp, vô cùng tủi thân đang méc cha méc mẹ vậy. Vài giây sau, Bảo Bối liền báo cáo với Vân Điệp: “Chủ nhân ơi, xong xuôi rồi. Em đã đánh dấu nơi lũ người xấu bị nhốt lại, chủ nhân cứ dựa theo trực giác là sẽ đi đến chỗ đó được thôi.”