Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 43: Sự ra đi của người mẹ ruột




Cảm thấy đã đỡ hơn đôi chút, Vân Điệp liếc mắt sang bên cạnh nhìn Lễ Tụng thì thấy gương mặt c.h.ế.t trân của ông ta, thân thể của Lễ Tụng như đang hóa đá khi chứng kiến được cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, xúc tua của Hoại Phân đã bắt đầu xâm nhập vào nơi nhạy cảm của Nhữ Viên lẫn khoang miệng đang há to của bà. Từng tiếng rên rỉ như đ.ấ.m vào tai của Lễ Tụng vang lên không ngơi nghỉ. Mắt Vân Điệp thấy xúc tua của Hoại Phân đang định vươn tới hút m.á.u của đứa nhỏ thì cô liền ra tay.

Vân Điệp phóng một tia lôi điện khá mạnh đến xúc tua của Hoại Phân rồi nhanh chóng phi đến bế lấy đứa nhỏ lên từ chiếc bàn cũ kỹ. Bị tấn công bất ngờ lại vừa bị tổn thương khiến cho Hoại Phân vô cùng tức giận. Nó không hề thương tiếc đẩy Nhữ Viên đang sung sướng vì hoan ái trong lòng của nó ra.

Hoại Phân nhanh chóng vươn thêm nhiều xúc tua ra nữa nhằm muốn xử lý Vân Điệp, nhưng đương nhiên là mọi chuyện nào đơn giản thế được. Vân Điệp thấy Hoại Phân như vậy thì liền không hề nương tay, cô phóng đến một chùm lôi điện để cảnh cáo Hoại Phân.

Chùm lôi điện kéo đến khiến cho Hoại Phân cảm thấy hoảng sợ, nhưng dù cho Hoại Phân muốn thu xúc tua lại thì cũng đã quá muộn. Lôi điện kéo đến đánh xuống túi bụi, mùi hôi hám lập tức tỏa ra tràn ngập trong không khí. Bấy giờ, Vân Điệp đã sớm chạy về phía sau, giữ được một khoảng cách an toàn với Hoại Phân.

Về phía Hoại Phân, vì bị tổn thương nặng nên hai chân thon dài của nó chẳng thể đứng vững được nữa mà đã bị ngã ngửa ra bãi rác to lớn từ lâu. Vân Điệp nhìn bộ dạng cầu hoan không thành nên uốn éo, l.i.ế.m láp Hoại Phân của Nhữ Viên mà cảm thấy buồn bã. Đó là mẹ ruột của cô.

Vân Điệp không nỡ nhìn tiếp, cô quay sang Lễ Tụng đang ngã ngồi bên cạnh: “Vì tôi nghĩ ông là chồng hiện tại của mẹ tôi cho nên tôi mới đưa ông đến đây. Giờ không còn cách nào để cứu mẹ của tôi được nữa, chỉ có thể cứu được đứa nhỏ này mà thôi. Linh hồn thật sự của mẹ tôi đã bị con quái vật ấy mang đi từ lâu rồi.”

Vân Điệp còn đang chờ Lễ Tụng trả lời thì bỗng Lễ Tụng chạy vụt đi. Đến khi Vân Điệp nhìn rõ thì Lễ Tụng đã chạy đến bên kia, một tay Lễ Tụng ôm chặt lấy Nhữ Viên đang trong trạng thái lõa thể, còn tay còn lại của Lễ Tụng thì đang châm ngòi thuốc nổ không biết lấy được từ nơi nào.

Vân Điệp còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng hét của Lễ Tụng đã vang lên, kèm theo sau là những tiếng nổ dậy trời: “Tôi cầu xin cô hãy chăm sóc cho đứa nhỏ. Ơn nghĩa đó, đời sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa để đáp đền.”

Vân Điệp nhanh chóng xoay người về phía sau, cô phải chạy đi thật mau để tránh việc sẽ bị oanh tạc do thuốc nổ bởi trên tay của Vân Điệp còn đang bế một đứa nhỏ. Vân Điệp lái xe đi vài vòng để thu thập vài đồ dùng dành cho em bé, đứa nhỏ trong lòng của cô đã sớm ngủ ngơ ngủ ngất. Vân Điệp đưa tay gạt phăng giọt lệ vừa định rơi xuống, hai mắt đỏ hoe.

Thu thập nhu yếu phẩm dành cho em bé xong thì Vân Điệp liền đánh tay lái trở về khu nghỉ dưỡng. Tố Như là người ngủ phòng ở gần cửa nhất, cô đang ngủ khá là mê man thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Tố Như không khỏi tỉnh táo lên ngay tức khắc, nửa đêm nửa hôm thế này ai lại đi gõ cửa chứ? Thời thế hiện nay, thây ma xác sống còn nhiều hơn cả người nữa cơ mà. Tố Như ngồi bật dậy, nhẹ nhàng di chuyển ra bên ngoài.

Ngay lúc Tố Như đang do dự nên đi kêu thêm người ra mở cửa với mình hay không thì cô lại nghe tiếng nói của Vân Điệp vang lên: “Mau mở cửa cho chị đi Như.”

Tố Như mau chóng chạy tọt ra bên ngoài mở cửa, Vân Điệp đưa đứa bé đang ở trong lòng ra cho Tố Như bế rồi để thêm một mớ đồ của em bé xuống sàn: “Trông nó hộ chị cho đến khi chị về. Đứa nhỏ tên là Vân Kha.”



Tố Như đứng ngay cửa, bộ dạng vô cùng hoang mang. Lúc Văn Hậu ngồi xe lăn ra thì liền thấy dáng vẻ mất hồn của Tố Như, anh nhanh chóng tiến đến: “Em sao vậy Như?”

Tố Như chớp chớp mắt trả lời: “Em cũng không biết nữa, chỉ biết là chúng ta có một thành viên mới tên là Vân Kha.”

Vân Điệp lái xe đến đầm lầy Miền Cát ngay trong đêm. Dựa theo những tin đồn mà Vân Điệp đã được nghe thấy ở đời trước, khi bước vào đầm lầy Miền Cát sẽ giống như gặp ma, đi hoài đi mãi nhưng bản thân vẫn cứ ở hoài một chỗ, không thể nào thoát ra được.

Hơn nữa, bên trong còn có sương mù dày đặc không khác gì màn sương mù ở bên ngoài mà mọi người đã nhìn thấy trước khi bước vào. Những miêu tả ấy khiến cho Vân Điệp nghĩ đến hai khả năng, một là thật sự có ma quỷ bên trong đầm lầy Miền Cát, còn hai là có trận đồ gì đó được con người thiết kế ra.

Vân Điệp suy đoán như vậy là bởi ở đời trước, cô cũng đã gặp một người tinh thông về trận pháp huyền bí. Anh ta được gọi là Quốc Nhu, nói với cô rằng đây chính là huyền thuật và anh ta là một pháp sư bị lưu lạc đến nơi này từ một thế giới cổ xưa khác.

Cơ duyên mà Vân Điệp gặp được Quốc Nhu là trước khi cô bị hại c.h.ế.t không lâu, khi ấy cô được Lê Tấn Hào phái tới thung lũng Địa Ngục để làm nhiệm vụ. Lần ấy, Vân Điệp suýt mất đi nửa cái mạng, cũng là nhờ Quốc Nhu cứu cô. Câu nói hẹn ngài tái ngộ của cô nói với Quốc Nhu và câu nói cô tự hứa ở trong lòng rằng sẽ trả ơn cho anh ta đều không thể thực hiện được.

Đời trước, vốn dĩ là Lê Tấn Hào đã ra lệnh phái cô đi đến đầm lầy Miền Cát để chinh phục nơi ấy, bởi lẽ Lê Tấn Hào muốn đi trước một bước phỗng tay trên của Đại tướng Viễn Liên và dành được đầm lầy Miền Cát về thế lực của mình.

Nhưng khi ấy, Vân Điệp vừa trở về từ thung lũng Địa Ngục không lâu và nghe được cuộc trò chuyện của trợ lý Lê Tấn Hào cùng bạn gái của anh ta. Nên Vân Điệp mới lấy cớ mình vừa tìm được một viên tinh hạch hiếm có nên phải ở lại căn cứ tăng cấp, sẵn đó chữa trị vết thương trên người.

Vì vậy, nhiệm vụ dẫn đội đi đến đầm lầy Miền Cát được giao cho con trai cả của Lê Tấn Hào -Lê Tấn Giao. Nhưng một thời gian sau thì Lê Tấn Giao cũng không thể thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ và trở về căn cứ an toàn, nên cuối cùng thì Lê Tấn Hào vẫn phải phái thêm một đội nữa đến để chi viện cho Lê Tấn Giao thì hắn ta mới có thể trở về căn cứ an toàn được.

Nhưng kết quả cũng trở thành một người bình thường vì bị mất hết dị năng, một đội mà Lê Tấn Hào phái tới để chi viện cho Lê Tấn Giao đều là tinh anh và kết cục cũng bị phế hết. Điều đó khiến cho Lê Tấn Hào nổi trận lôi đình.

Mà đầm lầy Miền Cát này, cho đến một thời gian không lâu sau đó, khi Vân Điệp đã bị hại c.h.ế.t thì nơi đó cũng chưa hề thuộc về bất cứ một thế lực nào cả. Vân Điệp bước xuống chiếc SUV, cô thoáng ngắm nhìn màn sương mù dày đặc ở phía trước.

Khẽ hít thở thật sâu một hơi, Vân Điệp thu chiếc SUV vào rồi không hề chần chừ thêm nữa, nhanh chóng tiến vào bên trong. Sở dĩ Vân Điệp phải thu chiếc SUV vào không gian là vì hai nguyên do, thứ nhất cô sợ xe sẽ bị đánh cắp. Một chiếc xe ngon nghẻ lại có vật liệu đầy đủ ở bên trong, đây quả thật là có sức hấp dẫn khó mà chối từ.