Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 4: Thời nào thế ấy




Vân Điệp vừa đi lên gác lửng chọn đồ, vừa nói: "Dạ rồi, con chắc chắn rồi. Cha của con cũng bận việc, mà con cũng không thể mặc kệ mẹ con được. Con mong chú thông cảm, vì con biết là chú cũng chỉ muốn tốt cho con."

Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng Vân Điệp thì đang nghĩ ngợi về tận thế. Đợi khi tận thế đến, công việc sinh ra tiền bạc mà cô luôn cố gắng phấn đấu đều trở nên vô dụng. Người tham tiền như cô, từ khi tận thế bắt đầu, liền chuyển mục tiêu sang g.i.ế.c zombie để thu thập tinh hạch.

Có câu thời nào thế ấy, quả là không hề sai. Khi tận thế đến, g.i.ế.c zombie là việc ai cũng phải làm, nên tiền tệ được lưu thông liền biến thành tinh hạch. Chỉ có kẻ mạnh mới có đủ khả năng sống sót, nhận được sự tôn sùng của người khác mà thôi.

Trần Trọng lại thở dài thườn thượt: “Được rồi. Vậy để chú sắp xếp người khác. Thật là đáng tiếc, con đúng là..."

Vân Điệp nghe Trần Trọng sắp cúp máy thì liền mở miệng nhắc nhở: "Chú Trọng, con biết chú luôn đối xử rất tốt với con, xem con như con cháu trong nhà mà dạy bảo, nên bây giờ con nghiêm túc nói với chú một câu. Sắp tới đây sẽ có dịch bệnh, chú tuyệt đối đừng đi ra khỏi nhà. Ít nhất là đến sáng ngày mười sáu nhưng bắt đầu từ ngày mười sáu cũng sẽ có nguy hiểm. Con chỉ có thể nhắc nhở chú như vậy, còn lại chú tự bảo trọng nhé. Con cảm ơn chú rất nhiều, tạm biệt chú."

Vân Điệp biết Trần Trọng sẽ không quan tâm đến những gì cô nói, nhưng cô vẫn phải nhắc nhở vài câu. Còn lại thì phải xem tạo hóa của ông ấy ra sao.

Nếu Vân Điệp nói rõ là sắp có zombie xuất hiện rồi tận thế đến, nói không chừng, Trần Trọng liền khuyên nhủ cô đi khám bác sĩ tâm lý hay vào cả bệnh viện khoa thần kinh để khám.

Dù sao thì chuyện này cũng quá khó tin, nếu như không phải Vân Điệp là người sống lại từ tận thế, bỗng có một người nào đó đột nhiên nhảy ra nói những lời như vậy, cô cũng không thể nào mà tin tưởng được. Tự nhiên đang yên đang lành lại bảo tận thế? Có điên không? Đang nguyền rủa nhau à? Thế đấy.

Vân Điệp đứng trước gương, bàn tay không tự giác được mân mê chiếc váy mình đang mặc. Sau khi tắm rửa xong xuôi, Vân Điệp đã thay đồ để chuẩn bị đi ra ngoài.

Vân Điệp tỉ mỉ lựa chọn trang phục cho bản thân, cô mặc áo bra đen, váy dài xẻ tà màu hồng nhạt, giày cao gót chín phân có hoạt tiết hoa lá. Những thứ này, đã bao lâu rồi không xuất hiện trên người của cô?

Vào thời tận thế, những thứ này, đều hoàn toàn thừa thãi. Sạch sẽ và gọn gàng đã là điều kiện tốt nhất có thể. Khi ấy, mọi người chỉ tìm cách để sinh tồn, không một ai rảnh rỗi đi để ý đến những điều này.



Ngay cả những cô gái có cha làm chủ cả một căn cứ đi chăng nữa, cũng rất hạn chế việc chăm chút quá vẻ bề ngoài. Tận thế là đi liền với khó khăn, nếu có so sánh thì sẽ có chênh lệch. Đa số mọi người đều thiếu thốn, nên sau đó liền có xích mích trong nội bộ.

Chủ căn cứ còn như vậy thì nói chi là Vân Điệp, cô chỉ là một đội trưởng, chỉ huy của nhóm người dị năng. Bất kể là huấn luyện hay chiến đấu đều đến tay cô, sau này xuất hiện thêm một hai người song dị năng, Vân Điệp mới có thể giảm bớt đôi chút mệt nhọc.

Lý do cũng rất đơn giản, chỉ là vì nhóm người dị năng đều nghe theo lệnh của Vân Điệp mà thôi. Nhưng nói vậy thì cũng không hẳn, nói chính xác hơn thì bọn họ chỉ nghe lệnh của kẻ mạnh.

Vân Điệp chính là người có song dị năng, lại là người thức tỉnh dị năng sớm nhất căn cứ. Hơn nữa, Vân Điệp là người thực tế, năng lực thích nghi với hoàn cảnh sống của cô rất mạnh.

Do đó, nên Vân Điệp vẫn quan niệm là phải tự dựa vào bản thân để phấn đấu. Vì lẽ ấy, Vân Điệp luôn cố gắng, chăm chỉ luyện tập, một lòng muốn tăng cấp.

Dị năng cao nhất là dị năng đạt cấp mười. Ngày đó ở căn cứ, Vân Điệp là người duy nhất có song dị năng cùng trên cấp năm.

Chiến đấu, huấn luyện, đều không có cái nào liên quan đến thời trang cả. Quần áo của cô khi đó chỉ toàn là áo thun freesize, rộng rãi lại dễ vận động, cộng với quần lười dài, cứ thế mà mặc qua ngày.

Mặc dù Vân Điệp không phải là một người chuyên săn hàng hiệu, nhưng cô chính là một người thích làm dáng. Thức ăn ngon và diện quần áo đẹp chính là hai niềm đam mê lớn của cô.

Vân Điệp đảo mắt một cái, nghĩ đến dị năng, cô lại có chút vui sướng. Đời trước, khi bị đám người nghiên cứu dày vò cho đến chết, cô đã phát hiện ra mình có thêm dị năng hệ thủy.

 Lúc đó, dị năng thủy trong người Vân Điệp đã thức tỉnh, mặc dù nó rất yếu ớt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nó. Vân Điệp tự luyến nghĩ một chút, cô cũng tự cảm thấy bản thân có chút trâu bò.

Nhưng dù sao thì ấy cũng là một việc vô cùng tốt, đâu có ai ngại bản thân mình quá mạnh mẽ. Nhất là vào thời tận thế đầy rẫy những hiểm nguy này.

Với ý muốn ban đầu, Vân Điệp chỉ muốn gia đình của cô có thể sống được một cuộc sống yên ổn. Nhưng sau khi trải qua một đời, mọi việc đã không còn đơn giản như vậy nữa.



Cái c.h.ế.t của Vân Điệp, sự uất hận, phẫn nộ và đau khổ lúc đó, cô luôn không thể nào quên được. Thù này, Vân Điệp nhất định phải báo, hơn nữa còn phải làm trong âm thầm, cô không thể để việc này liên lụy đến người nhà.

Vân Điệp khẽ cười, cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi. Tạm thời gạt đi những ý nghĩ bộn bề, Vân Điệp khoác thêm chiếc áo choàng mỏng ở bên ngoài, cô giương tay lấy chiếc ví nhỏ tinh xảo dưới ngăn tủ quần áo rồi ngồi taxi đi đến chỗ hẹn.

Mẹ Vân Điệp đi theo một người đàn ông có địa vị xã hội khá cao, phải nói là ông ta bảnh bao và khá giả hơn cha của cô rất nhiều.

Họ sống ở thành phố bên cạnh. Vân Điệp và mẹ hẹn gặp nhau ở một cửa hàng bánh ngọt. Vân Điệp bước vào cửa hàng, thấy mẹ đang vẫy tay thì liền bước qua đó: “Thưa mẹ, con mới đến."

Mẹ Viên ngước mắt lên từ quyển tạp chí thời trang, bỗng dưng bà lại có chút giật mình. Chỉ vài tháng không gặp mà Vân Điệp thật sự đã thay đổi quá nhiều.

Bước chân mặc dù vẫn có sự yểu điệu, nhưng nhiều hơn là sự tự tin và vững vàng. Trông thần thái lẫn cử của Vân Điệp giống như một người lãnh đạo sát phạt, sắc bén vậy. Không hề còn vẻ yếu đuối, ôn hòa khi xưa.

Mẹ Viên quan sát Vân Điệp hồi lâu, nhìn Vân Điệp thật sự có chút xa lạ, Vân Điệp của hiện tại, không hề giống với hình ảnh cô con gái khóc sướt mướt, cầu xin bà đừng rời khỏi hai cha con cô như trong trí nhớ của bà nữa.

Mẹ Viên thoáng lấy lại tinh thần, mỉm cười dịu dàng: "Được rồi. Con ngồi xuống đi, mẹ gọi bánh cho con rồi đó. Ăn thử xem, đây là bánh dâu tây kiểu Pháp, loại bánh mới được thêm vào menu đấy."

Trong lúc mẹ Viên nhìn cô thì Vân Điệp cũng kín đáo quan sát người mẹ ruột đang ngồi ở phía đối diện. Hôm nay bà mặc một chiếc đầm bầu nhìn rất sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng, trang sức kèm theo cũng không thiếu cái nào, hoa tai, vòng tay, vòng cổ. Đứng ở phía sau bà còn có một người giúp việc đi theo để chăm sóc.

Thực ra, mẹ của Vân Điệp vốn dĩ chính là một mỹ nhân, sau khi sinh cô ra được vài năm, gia đình bắt đầu phá sản. Mẹ cùng cha sống nghèo khổ mấy chục năm trời, đợi đến khi gia đình đỡ hơn một chút thì bỗng dưng, bà lại ngoại tình rồi đi theo người khác.