Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 2: Người cha từng đánh mất




Nghĩ đến đây, Vân Điệp cũng tự cảm thấy may mắn đến phát điên, thức tỉnh dị năng đúng là một Bug lớn dành cho cô. Vì nếu ở tận thế, mà cô vẫn ốm yếu thế này, cô thà cầm d.a.o chặt thịt ra liều c.h.ế.t với zombie cho đến khi bị cắn rồi tự sát luôn cho xong, còn không, cứ sống tiếp sẽ phải làm liên lụy đến gia đình.

Trong tận thế, thực lực là thứ tối cao. Mọi việc đều dùng thực lực để nói chuyện, nắm đ.ấ.m của ai mạnh hơn, kẻ đó thắng. Không có đạo lý, cũng không có nhân nghĩa gì cả.

Sau khi suy nghĩ, tính toán tổng quan về mọi việc tạm gọi là ổn thỏa, Vân Điệp liền bước xuống cầu thang, đi đánh răng, rửa mặt. Vân Điệp nhanh chóng xong xuôi, gần như không chờ được nữa, cô chạy đến trước nhà, lúc này, cha của cô vừa dọn cơm xong.

Vân Điệp không kìm được, chăm chú nhìn cha của mình nhiều hơn một chút, cái bộ dáng u ú này, dáng vẻ hiền từ ấy, thật sự là khiến cô nhớ nhung đến nỗi bật khóc. Cho đến hiện tại thì Vân Điệp đã có thể nhìn thấy cha, gặp lại ông rồi. Trong lòng của Vân Điệp thoáng trở nên an tâm, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, xem ra là không phải mơ, cô thật sự đã được sống lại một lần nữa.

"Con mời cha ăn cơm." Trong suốt bữa ăn, Vân Điệp vẫn luôn tập trung suy nghĩ, xem là nên nói mọi chuyện với cha như thế nào, dù sao đây cũng là một vấn đề khiến con người ta khó lòng mà tưởng tượng được.

"Cha, khoan hãy đứng lên đã. Con có chuyện muốn nói với cha."

Cha Giang cảm thấy hôm nay đứa con gái nhà mình rất lạ, con bé luôn nhìn ông không rời, nếu chỉ vậy thì ông cũng không khiến chú ý quá nhiều.

Ấy thế mà, từ trước đến nay, Vân Điệp vẫn luôn kén ăn và ăn vô cùng chậm chạp thì hôm nay lại ăn như hổ đói. Quan trọng là ăn uống nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều lần, giống như không phải là con gái của ông vậy.

Chuyện gì đây? Bây giờ lại còn muốn nói chuyện với ông? Không phải là Vân Điệp đã gây ra lỗi lầm nào rồi đấy chứ? Có thai ư? Hay bị đuổi việc rồi?

Trong lòng cha Giang ngập tràn nghi ngờ, ông ngẩng đầu lên liếc nhìn Vân Điệp một cái: "Chuyện gì? Có phải con đã làm gì sai trái không? Con lại gây ra chuyện nữa à?"



Trái ngược lại với bình thường, Vân Điệp không giãy nảy như trước, cũng không mạnh miệng, nhanh chóng giải thích, mà chỉ nhìn thật sâu vào mắt ông.

“Cha, con biết những điều con sắp nói rất là hoang đường. Nhưng con xin thề nó hoàn toàn là sự thật. Bắt đầu từ ngày mai sẽ có dịch bệnh xảy ra, mọi người đều nghĩ đó là dịch bệnh thông thường, nghe lệnh của chính phủ ở nhà giãn cách xã hội, sau đó cuộc sống sẽ trở lại bình thường.”

“Nhưng không, mười ngày sau, dịch bệnh không những không hết mà còn nặng hơn. Số người mắc bệnh lên đến hàng tỷ người trên toàn thế giới. Ngay buổi tối hôm đó sẽ có một trận động đất, mặc dù với địa hình của nước D chúng ta thì chưa bao giờ xảy ra động đất cả, sau khi hết động đất thì lại đến một cơn mưa vô cùng lớn."

Vân Điệp nói đến khô cả cổ, cô đưa tay lấy ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch, Vân Điệp lơ đi ánh mắt của cha Giang đang nhìn cô như nhìn người bị bệnh tâm thần.

Chậm rãi tiếp tục: "Sáng hôm sau, những người bị bệnh sẽ biến thành zombie, tất cả mọi người đều như vậy. Khi đó, chào mừng cha đến với tận thế. Zombie đầy đường, mọi người muốn sống đều phải c.h.é.m g.i.ế.c zombie, có khi còn ám hại lẫn nhau, giống hệt như những bộ phim cha đã từng xem."

Nhìn cha Giang dường như đã sắp không nghe nổi nữa, nhưng Vân Điệp vẫn điềm tĩnh nói tiếp: "Cha đừng nhìn con bằng ánh mắt như vậy, con nói cha nghe. Con là người đã c.h.ế.t rồi, nghĩa là hiện tại, con đã được sống lại thêm một lần nữa.”

“Đời trước, con là một kẻ sống rất thất bại, chiều ngày hôm nay, cũng tức là ngày bốn tháng tám, con đã nhận được một cuộc gọi của giám đốc. Ông ấy điều con ra Bắc để thông dịch cho một cuộc họp của chính phủ, vì là phát sinh đột xuất nên con đi rất vội, tối hôm nay đã bay luôn ra ngoài Bắc. Sau đó dịch bệnh kéo đến, không thể bay cũng không thể đi xe khách đường dài để về nhà được.”

“Lúc đó, con cứ nghĩ đơn giản rằng, đợi khi dịch bệnh kết thúc thì liền có thể về nhà với cha. Nhưng sau đó, căn cứ an toàn được xây dựng, bởi vì con đã thức tỉnh dị năng nên bị Bộ trưởng giữ lại đó, ông ta muốn con giúp căn cứ phát triển, hứa hẹn với con sẽ tìm được cha và đón cha ra ngoài ấy.”

“Nhưng đằng đẵng cả tháng trời, họ nói vẫn không thể tìm được cha. Con quyết định trở về đây xem thế nào thì họ lại nói với con, họ đã điều tra được rằng, cha có đi theo một nhóm người định ra Bắc để tìm căn cứ an toàn trú ngụ vì muốn tìm con.”

“Nhưng khi di chuyển được nửa đường, nhóm người đó bị một đợt zombie tấn công, không thoát ra được, cha cũng cùng chung số phận, đã mất rồi.”

“Lúc đó, con muốn tự đi xem sao, bởi sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Nhưng ngặt nỗi, khi ấy căn cứ lại có thêm khu trẻ em cần được bảo vệ, cần nhân lực đi tìm thực phẩm, hạt giống và nguyên liệu, mà người có dị năng thì rất hiếm hoi. Trong khi con lại có cả hai dị năng, được gọi là người có song dị năng, vì vậy nên rất được trọng dụng.”



“Bộ trưởng đã lấy danh nghĩa của tổ quốc ra thề với con rằng, cha thật sự đã mất và họ vẫn luôn tìm kiếm di thể của cha, nên con cứ yên tâm ở lại trợ giúp căn cứ, vì căn cứ vừa mới mở rộng, thật sự không thể thiếu con được."

Nói đến đây, Vân Điệp chớp chớp mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng hốc mắt của cô đã đỏ ửng, cho đến hiện tại, khi nhớ lại, Vân Điệp vẫn cảm thấy, mọi chuyện cứ như vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Vân Điệp nhìn sang cha Giang, dù ông rất kinh ngạc nhưng vành mắt cũng đã điểm hồng.

Vân Điệp hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô run run nói tiếp: "Ròng rã mười năm trời, con đi g.i.ế.c zombie, thu thập tinh hạch, góp sức xây dựng căn cứ, tìm kiếm vật liệu và chiêu mộ người dị năng lẫn người thường để cố gắng xây dựng, giúp căn cứ phát triển thì cũng ngần ấy năm thời gian, con bị lừa dối, bị bọn họ dắt mũi như một con lừa.”

“Cho đến một hôm, con vô tình nghe được trợ lý của Bộ trưởng nói chuyện với bạn gái của anh ta rằng, Bộ trưởng đang hợp tác cùng nước A để nghiên cứu virus. Vì phải nghiên cứu trên cơ thể người, nên một hộ gia đình rồi cứ thế, lại thêm một hộ gia đình nữa bị mất tích, đến cả trẻ sơ sinh cũng không tha.”

“Anh ta nói, mấy năm nay luôn làm như vậy, khiến anh ta vô cùng lo sợ, nên anh ta muốn xin từ chức. Sau đó sẽ mang bạn gái rời khỏi căn cứ này và đến căn cứ khác, an toàn hơn để sinh sống.

“Vì lẽ đó, con mới bắt đầu điều tra. Vài ngày sau, khi con lẻn được vào phòng thí nghiệm, nhìn rõ mọi thứ thì khi ấy, cũng là lúc con bị bắt, mặc dù trong căn cứ, vốn chẳng có mấy người có thể chế ngự được con. Nhưng cha biết đã có lí do gì khiến con bị họ bắt được không?"

Thân thể của Vân Điệp khẽ run lên nhè nhẹ, giọng nói có chút đứt quãng. Thấy Vân Điệp như vậy, dường như cha Giang lại có dự cảm không lành.

Cha Giang vừa mấp môi, định nói gì đó thì Vân Điệp lại nhanh hơn, nói ra trước: "Con thấy cha trong phòng thí nghiệm. Trong phòng thí nghiệm ấy, có hàng trăm cái lồng trắng và con thấy cha đã bị biến thành zombie, đang nói chuyện ở bên trong, dù chỉ là ngắt quãng.”

“Vì sửng sốt trước những gì đang chứng kiến, con không đề phòng, nên đã bị trúng đạn. Sau đó, họ nói với con, khi họ tìm được cha thì cha vẫn ở nhà, dù đã bị cắn và biến thành zombie, nhưng cha vẫn còn có thể nói, dù là ngắt quãng, cha nói chờ con gái, chờ con gái. Vì vậy, họ đã mang cha đi nghiên cứu."