Sầm Uông ôm chặt Vân Điệp, đưa cô dịch chuyển vào bên trong hang động. Đến nơi, Vân Điệp chớp chớp mắt khi nhìn thấy một mảnh tối đen. Sầm Uông ngỡ ngàng: "Sao lại thế…"
Sầm Uông chưa nói hết câu thì giọng nói của anh liền im bặt. Ngay cả cánh tay Sầm Uông đang ôm chặt Vân Điệp cũng biến mất không thấy đâu cả. Vân Điệp nâng cao cảnh giác, cô cố gắng quan sát xung quanh. Bỗng lúc này Vân Điệp thấy trước mắt của cô có một tinh linh nhỏ xuất hiện.
"Cuối cùng cũng gặp lại được cô rồi. Vì lần này có bug quá nhiều nên em hơi lo lắng. Chị không sao chứ?"
Vân Điệp nhíu chặt mày, một dáng vẻ không hiểu người ở phía đối diện mình đang luyên thuyên điều gì. Tinh linh dùng cánh tay bé xíu vỗ mạnh lên cái trán của mình: "Chết, em quên mất bug này cũng khiến chị tạm thời mất trí nhớ luôn. Để em."
Tinh linh vừa dứt lời thì Vân Điệp liền cảm thấy đầu cô đau như búa bổ, không thể cảm nhận thêm bất cứ thứ gì được nữa. Một lúc lâu sau, khi cả người Vân Điệp như sắp ngất đi thì cô liền nghe tinh linh cất giọng: "Xong rồi Tiar, chị thử xem sao. Cứ nhắm mắt lại và cảm nhận thì chị sẽ biết bản thân mình nên làm như thế nào thôi. Đừng lo."
Vân Điệp không nhịn được kêu thành tiếng khi cô thấy thân xác của bản thân đang nằm bất động dưới mặt đất. Vân Điệp mím môi, thực lực này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Ngay cả Sầm Uông cũng bị biến mất rồi, cô chống cự lại có ích gì cơ chứ?
Trên hết thì Vân Điệp cũng muốn biết đang có chuyện gì xảy ra. Từ nãy đến giờ, cô toàn nghe thấy những điều hết sức lạ lẫm nhưng trong tiềm thức lại không kìm được cảm thấy quen thuộc. Việc đó khiến cho tâm trí Vân Điệp vô cùng hoài nghi.
Vân Điệp nhắm mắt lại, bỗng trong tiềm thức của cô xuất hiện một tia ánh sáng gì đó. Cô mím môi, cố gắng chạy tới muốn bắt lấy thứ ánh sáng đó nhưng dù có thế nào thì cô cũng không thể thực hiện được điều đó.
Tinh linh há to miệng, cái bug này cũng quá lớn rồi. Tinh linh vẫy tay, xung quanh thân thể của tinh linh nhanh chóng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng rồi sau đó chui thẳng vào đầu của Vân Điệp ngay lập tức. Bấy giờ, như đã có được thêm một lực đẩy, Vân Điệp liền tiến tới tia sáng đó. Tinh linh lấy túi hạt dưa ra vừa cắn vừa chờ đợi Vân Điệp lấy lại trí nhớ sau bug lớn.
Cô là ai? Không, cô không phải là Vân Điệp. Cô là Tiar, cô cũng không phải là người ở hành tinh này, cô là người ở hành tinh M00. Bởi vì hành tinh M00 có nguy cơ bị tự hoại nên Quốc vương đã nghe theo kiến nghị của các nhà nghiên cứu thực hiện kế hoạch giải cứu hành tinh.
Đó là tìm một người thích hợp để di chuyển đến những hành tinh khác để thu thập năng lượng tuyệt vọng và hy vọng khi chúng cùng tồn tại song song với nhau. Do đó, sau khi tìm kiếm trong những cư dân ít ỏi trên hành tinh M00 của mình thì Quốc vương liền chọn ra Tiar, cô chính là người mang sứ mệnh cao cả ấy.
Mỗi người của hành tinh M00 đều được sinh ra từ sinh sản vô tính. Mỗi đứa trẻ đều được sinh ra cùng với tinh linh của mình. Tinh linh ở hành tinh M00 còn quan trọng hơn một người bạn đời, bởi tinh linh là người không bao giờ rời bỏ và luôn chăm sóc, lo lắng vạn phần cho chủ nhân.
Do đó, sau khi được Quốc vương tỉ mỉ trang bị đầy đủ mọi thứ thì Tiar và tinh linh Mar của cô bắt đầu cuộc hành trình giải cứu hành tinh thân yêu M00. Thứ mà bọn họ cần thu thập đó là năng lượng khi sự tuyệt vọng và hy vọng đang tồn tại song song với nhau, hơn nữa cũng không phải dễ dàng để thu thập như vậy.
Cần phải thâm nhập vào thân xác của người đã tồn tại năng lượng đó một thời gian thì mới có thể thu thập được hoàn toàn loại năng lượng ấy. Do đó, sau một hồi bàn bạc thì tinh linh Mar và Liar đã cho ra một kết quả thống nhất.