Hai người gật đầu cùng lúc, bày tỏ đúng là như vậy. Hai dị năng này cũng là lần đầu tiên bọn họ được nghe nói đến. Bấy giờ, Viễn Toàn không hề nhớ đến ly mì ăn liền mà bản thân đang cầm trên tay, anh cười xởi lởi với Vân Điệp: "Chẳng hay cô Vân Điệp xinh đẹp có thể phổ cập thêm kiến thức cho chúng tôi có được không?"
Túy Ngân gật đầu, một dáng vẻ háo hức. Nếu Băng, Tuyết, Ngàn và Năm có ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc với bộ dạng của Túy Ngân hiện tại. Từ xưa đến nay, Túy Ngân luôn mang một dáng vẻ người lạ chớ lại gần. Luôn luôn lạnh nhạt và hờ hững, thứ Túy Ngân hứng thú có chăng chỉ là những người tài giỏi mà thôi.
Nên dù cho có kinh ngạc thì cũng không khó để hiểu tại sao Túy Ngân có bộ dạng này. Bởi đây là những điều Túy Ngân chưa bao giờ biết đến, mà Vân Điệp lại là một kẻ mạnh nên phải nói là Túy Ngân sẽ có thái độ vô cùng dễ chịu với Vân Điệp.
"Dị năng hệ lẩn trốn nghĩa là bản thân có thể xuyên tường hoặc độn thổ, nói chung là di chuyển ở những nơi mà người bình thường không thể nào di chuyển được. Còn dị năng hệ linh cảm nghĩa là cậu ấy có thể cảm nhận được ai đó đang ở đâu hoặc có những gì đang diễn ra ở xung quanh. Đương nhiên là có giới hạn bán kính, cấp bậc dị năng càng cao thì bán kính nhìn thấy được sẽ càng xa."
Nói chuyện hồi lâu, cả Viễn Toàn lẫn Túy Ngân đều lấy lòng khâm phục Vân Điệp trước những kiến thức mà cô sở hữu cũng như năng lực của cô. Tuy cả ba người đều không phải là người lắm chuyện nhưng khi tụ lại với nhau lại tán gẫu rất hợp, hơn nữa còn có rất nhiều vấn đề để nói và trao đổi với nhau.
Bấy giờ, Vân Điệp, Viễn Toàn và Túy Ngân đang hăng say trò chuyện dưới đống lửa thì ở một nơi khác đang có những tiếng thở dốc vang lên không ngừng nghỉ. Hai người lính mang vẻ mặt nhẫn nhịn gần như là cực hạn lẳng lặng canh gác, bên tai lại chẳng thể yên vì tiếng rên rỉ lẫn âm thanh thịt đ.â.m vào thịt vang lên từng hồi.
Còn nhân vật chính của sự việc này - Lục An thì lại nguyền rủa một nhân vật chính khác đang hung hăng ra sức trên người cô - Viễn Bần. Tên Viễn Bần này quả thật là giống như một con lợn đực vậy, hung hiểm không lo, đói rét không sợ.
Đằng này đuổi theo đoàn người Vân Điệp chưa bao lâu thì Viễn Bần lại kéo cô ta sang một bên rậm rạp để giải quyết nhu cầu. Khi ấy, Lục An có chút không kiềm được, suýt nữa là ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ biến thái này. Ghê tởm nhất là Viễn Bần còn đè đầu cô ta xuống nơi ngã ba của hắn ta, bắt Lục An phải ngậm vật nam tính của hắn vào miệng trong khi chỗ đó đã sớm bị dính toàn là bùn lầy.
Lục An giận đến run người, đợi Viễn Bần phát tiết xong xuôi thì cô ta mới nũng nịu: "Anh yêu, em thấy anh đã rất mệt mỏi rồi đấy. Hay anh nghỉ ngơi một lát đi, cứ nằm ở đây mà ngủ. Em sẽ canh chừng cho anh, chứ nhìn anh bôn ba vì em thế này, lòng em đau xót lắm."
Đừng nghĩ Viễn Bần bị cô ta sử dụng dị năng hệ mê hoặc để khống chế nên hắn ta bôn ba trăm núi nghìn sông vì Lục An muốn thế. Sự thật thì dị năng hệ mê hoặc của Lục An vẫn chưa mạnh đến mức đó, đặc biệt là với tên Viễn Bần biến thái này. Lục An đã sớm hiểu rất rõ lý do mà lần này Viễn Bần nhiệt tình với chuyện này như vậy.
Lý do là vì Vân Điệp. Bởi lần trước Viễn Bần ăn quả đắng khi trêu ghẹo Vân Điệp, sau còn bị Đại tướng Viễn Liên trực tiếp chửi thẳng mặt. Do đó, Viễn Bần ôm hận trong lòng. Hắn ta vừa ngứa ngáy vì không thể chạm vào Vân Điệp được, vừa ôm hận Vân Điệp khiến hắn ta bị Đại tướng Viễn Liên chỉ trích, chửi mắng trước mặt nhiều người.
Cho nên Viễn Bần mới quyết tâm đi theo Vân Điệp, muốn thừa cơ hội nước đục thả câu. Giữa nơi rừng thiên nước độc này, chờ Vân Điệp sơ hở sẽ làm nhục cô. Chỉ có điều đầu óc của Viễn Bần suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Ngay cả khi Viễn Bần không hiểu biết rõ gì về thực lực của Vân Điệp thì hắn ta cũng nên hiểu rằng, một cô gái trẻ như Vân Điệp mà lại được cha của hắn ta xem trọng đó là vì lý do gì. Nếu Vân Điệp là một người không có thực lực mà là một kẻ đơn giản, tầm thường thì lấy đâu ra sự coi trọng đó?