Sầm Uông biết chắc rằng nếu anh ừ một tiếng thì Vân Điệp sẽ nổi điên lên ngay lập tức. Nếu ngẫm lại thì những gì Vân Điệp nói cũng không phải không đúng, bởi hành tung của anh đúng thật là không được rõ ràng do đó mới khiến cho Vân Điệp cảm thấy không an toàn.
Nhưng Sầm Uông cũng hiểu Vân Điệp đang muốn mở lòng với anh, vì cô bộc lộ bản tính ra thế này đúng là chuyện xưa nay chưa từng có: "Không có. Anh sai, là lỗi của anh. Bây giờ anh hiểu rồi, anh sẽ sửa đổi, em cứ nói đi."
Tuy là Sầm Uông kêu Vân Điệp nói nhưng anh lại không hề cho cô cơ hội lên tiếng. Trong chốc lát, tiếng rên rỉ ái muội vang lên, một đêm nóng bỏng lại tiếp diễn. Tờ mờ sáng, Vân Điệp giật mình tỉnh dậy, cô nhanh chóng nhìn sang bên cạnh thì thấy Sầm Uông đang mỉm cười nhìn cô: "Đừng lo, anh sẽ không đi bất chợt nữa."
Thần sắc của Vân Điệp thoáng dịu xuống, cô hắng giọng: "Vậy anh nói đi."
Sầm Uông cười một tiếng, hôn nhẹ lên trán của Vân Điệp: "Chắc hẳn em cũng đã nhận ra việc anh không phải là một người bình thường. Anh đến từ Yêu giới và em xem."
Nói đến đây, bỗng toàn thân của Sầm Uông bắt đầu mọc vẩy rồi móng vuốt, đuôi dài cũng bắt đầu xuất hiện để thay thế cho da thịt của con người. Vân Điệp mở to mắt ra nhìn Sầm Uông, hóa ra Sầm Uông là một con rồng: "Đây là bản thể của anh, một con rồng như em đang thấy. Nhưng trông em có vẻ không sợ gì mấy nhỉ."
Vân Điệp nghe vậy thì chỉ biết cười khan hai tiếng, thật sự thì cô đang bị dọa cho đơ người luôn đây này. Sầm Uông thấy Vân Điệp đã trở nên dễ chịu hơn khá nhiều thì tâm tình cũng thoải mái lên không ít, anh biến nửa người trên trở lại thành hình người rồi đưa tay xoa xoa đầu cô: "Kẻ hôm bữa bắt cóc em chính là Sầm Bụ, anh em cùng cha khác mẹ với anh."
"Cha của anh là Vương của Yêu giới. Khi chọn người kế nhiệm thì ông ta đã chọn anh. Nhưng ở Yêu giới cũng có luật lệ riêng biệt được truyền lại từ thuở xa xưa. Bất cứ ai được chọn làm người kế vị thì đều phải trải qua một thử thách và thử thách đó chính là đến một thế giới ở một không gian bất kỳ và tìm kiếm trái tim của bản thân."
Vân Điệp mở to mắt: "Trái tim ư?"
Sầm Uông gật đầu: "Đúng vậy, chính là trái tim. Nếu không vượt qua được thử thách, không tìm thấy được trái tim hay để trái tim rơi vào tay kẻ khác thì quyền kế vị cũng sẽ bị mất đi. Đương nhiên là khi ấy sống c.h.ế.t mặc bay, cha của anh cũng chẳng quan tâm đến. Bởi thứ ông ta có nhiều nhất ngoài quyền lực ra thì chính là con cái."
"Chỉ có điều, những kẻ khác đều rất biết điều và sợ c.h.ế.t nên không dám tìm anh gây phiền phức. Chỉ có Sầm Bụ là cắn hoài không tha. Xem nào, đại dịch zombie này cũng là do hắn ta gây ra đấy. Vì muốn anh gặp rắc rối nên hắn ta đã liên kết với nước A làm ra tất thảy mọi chuyện. Một kẻ điên."
Bấy giờ, Vân Điệp mới sáng tỏ. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, nếu vậy thì suy đoán của cô là không hề sai. Quả thật Sầm Bụ chính là kẻ chủ mưu đứng sau điều khiển mọi chuyện. Chỉ vì lợi ích cá nhân của bản thân mà hắn ta lại biến thế giới này trở thành địa ngục thế này.
Sầm Uông thấy được rất rõ ràng sự phẫn nộ của Vân Điệp và anh hiểu điều đó. Bởi Vân Điệp là người của thế giới này, chỉ vì lợi ích cá nhân mà Sầm Bụ ra tay phá hủy mọi thứ như thế. Sầm Uông hôn lên môi cô một cái, nói chuyện khác nhằm muốn dời đi sự chú ý của cô, anh không muốn nhìn cô phẫn nộ thế này: "Còn chuyện ấn ký trên người em thì anh phải hoan ái với em trong hình dạng bản thể thì mới có thể để lại ấn ký được."
"Có điều lâu nay anh luôn lo em sẽ sợ hãi và khó tiếp nhận được những chuyện này nên anh cũng không dám nói. Hơn nữa, anh cũng sợ cơ thể em quá yếu ớt để có thể tiếp nhận cái sự to lớn này nên anh…"