Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 63




Nhưng dù sao thì nước M cũng không phải là kẻ thù gì của Vân Điệp cả cho nên cô cũng rất sảng khoái: "Đại tướng đừng lo, Thủ tướng của nước họ sang đây thì nhất định sẽ có người tài theo bảo vệ gắt gao. Tôi và nước M không có bất cứ xung đột nào cả, nên miễn là nước sông không phạm nước giếng là được."

Nghe lời nói của Vân Điệp, Đại tướng Viễn Liên chợt cảm thấy vô cùng chí lý. Có lẽ do ông quá xem trọng hợp tác lần này cộng thêm những thành tích vang dội và quá ư tài giỏi của Túy Ngân mà đ.â.m ra suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dù sao, Túy Ngân cũng là Thủ tướng. Di chuyển như thế chắc chắn là mang theo không ít cao thủ. Hơn nữa, giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, Túy Ngân muốn đi theo khảo sát thì ít nhất cũng phải tôn trọng người đứng đầu là Vân Điệp. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, hai mắt của Đại tướng Viễn Liên giống như đang phát sáng nhìn Vân Điệp: "Cô Vân Điệp thật là tuổi trẻ tài cao, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn."

"Dù sao chúng ta cũng đã từng hợp tác và giao dịch với nhau thuận lợi đến như vậy. Tôi đây đã sớm xem cô Vân Điệp là người nhà từ lâu lắm rồi. Hy vọng cô Vân Điệp đừng ngại ngùng bất cứ việc gì, có việc gì thì cứ nói. Nếu có thể trợ giúp thì tôi nhất định sẽ không từ nan."

Tuy Đại tướng Viễn Liên là người hào sảng nhưng điều đó không có nghĩa là đối với bất kỳ ai ông cũng nói ra lời hứa hẹn như thế. Vân Điệp là kẻ mạnh vẫn chưa đủ, điều kiện tiên quyết ở đây là Vân Điệp vô cùng biết điều còn khéo léo bộn phần. Do đó, Đại tướng Viễn Liên mới không ngại ngần, thoải mái nói ra lời hứa hẹn mà biết bao nhiêu người cầu đều không được.

Đương nhiên là Vân Điệp cũng hiểu điều đó. Đại tướng Viễn Liên nói như vậy nghĩa là chính thức xác nhận hai người đi chung một thuyền, có lẽ ông cũng đã bàn bạc với Viễn Toàn từ trước. Hai người nói thêm vài câu khách sáo, thảo luận xong xuôi ngày giờ thì Vân Điệp đứng dậy nói tạm biệt rồi bước ra khỏi cửa.

Nhưng Vân Điệp cũng chưa ra ngoài ngay, cô làm như chợt nhớ đến điều gì đó rồi quay sang nói với Đại tướng Viễn Liên một cách nhẹ tênh: "À, về người con trai trưởng của ngài. Tôi đã từng gặp, nhưng quả thật thì cuộc gặp gỡ đó không hề vui vẻ gì cho lắm mà tính tình của tôi thì xưa nay đều rất nóng nảy. Tôi hy vọng rằng những cuộc gặp gỡ không vui như vậy sẽ không xảy ra nữa. Nếu không thì bản tính nóng nảy của tôi cũng khó lòng mà kiềm chế được."

Nghe vậy, Đại tướng Viễn Liên không khỏi thầm mắng trong lòng. Cái thằng con trời đánh đó lại gây họa cho ông. Ban đầu khi nhìn thấy Vân Điệp, ông đã có sự lo lắng riêng. Bởi Viễn Bần là đứa háo sắc lại kiêu căng, phách lối. Tính tình Vân Điệp như vậy, nếu không may đắc tội với cô thì xem ra nó sẽ rất khó sống.

Tuy nhiên thì nay Vân Điệp lại như bâng quơ nói như thế với ông. Đại tướng Viễn Liên cũng hiểu cô đang nhắc khéo mình. Lần trước là do Vân Điệp nể mặt ông nên Viễn Bần mới có thể còn nguyên vẹn, nhưng nếu lần sau còn xảy ra sự việc như vậy thì cô không đảm bảo được điều gì.

Đại tướng Viễn Liên cười khan hai tiếng: "À được, tôi biết rồi. Cảm ơn lời nhắc nhở của cô Vân Điệp, tôi sẽ dạy lại thằng con trai trời đánh đó. Tôi thay mặt nó tạ lỗi với cô Vân Điệp nhé. Nếu nó có lời gì mạo phạm thì mong cô Vân Điệp rộng lòng bỏ qua."

Vân Điệp cười mỉm chi: "Đại tướng Viễn Liên quá khách sáo rồi, không cần thiết phải thế đâu. Chỉ là đừng để sự việc đó lặp lại là tốt rồi."

Về nhà, Vân Điệp thấy cha Giang đang có vẻ mặt vô cùng phiền não ngồi trước cửa nhà. Thấy Vân Điệp trở về, cha Giang có chút lúng túng nhìn cô: "Con… con về rồi đấy à."

Vân Điệp nhai một miếng mứt dẻo: "Dạ, con về rồi. Cha có muốn đi dạo cùng con một lát không?"



Vân Điệp và cha Giang sóng vai nhau đi dạo vòng quanh căn cứ, Vân Điệp biết cha Giang đang có điều gì đó ăn khoăn: "Có chuyện gì thế cha?"

Nghe Vân Điệp hỏi thẳng, cha Giang có chút chần chừ. Lát sau, ông cũng bắt đầu dẹp qua được sự ngần ngại và tâm sự với con gái: "Tuy con nói hai mẹ con Lục An có vấn đề, thế nhưng thái độ của Hồng Mân vẫn luôn rất cần mẫn. Hơn nữa, bà ta cũng chịu khó và tận tụy không ít."

Lời cha Giang vừa dứt, Vân Điệp cũng đã hiểu ý ông muốn gì. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dù cho là cha Giang được cô cảnh báo ngay từ đầu đều không ngoại lệ: "Vậy con hỏi cha nhé. Bây giờ cha đang cố nằm gai để nếm mật, nhưng mục đích chưa thực hiện được thì cha có cố hết sức để làm không? Cha không nhận thấy từ lúc con đến đâu thì bà ta ân cần hơn với cha gấp bội à?"

Vân Điệp xoa xoa thái dương: "Nói chung là cha cẩn thận bà ta dùm con. Con đây đã từ cõi c.h.ế.t trở về một lần, phán đoán của con đối với âm mưu, quỷ kế là rất nhạy. Tuy con có thể bảo vệ cha được nhưng nếu cha quá tin tưởng bà ta thì dù con có túc trực bên cha hai mươi bốn trên hai mươi bốn thì bà ta vẫn có thể ra tay được. Nên con mong cha hãy tự dùng lý trí mà suy xét."

"Chuyện tình cảm quả thật khó nói, nhưng cha thử đặt trường hợp mục đích cuối cùng của bà ta là mạng của cha xem. Khi ấy, cha có còn yêu thương bà ra nổi nữa hay không? Gừng càng già càng cay, con nói ít nhưng mong cha hiểu nhiều. Bởi nếu cha vẫn cố tình không chịu hiểu thì dẫu con nói nhiều bao nhiêu đều vô dụng. Từ lúc có dị năng, hẳn là cha cũng đã tự nếm trải và chứng kiến qua khá nhiều chuyện trời ơi đất hỡi. Nên cha cũng thừa biết rằng ở tận thế này, cuộc sống khắc nghiệt và nguy hiểm ra sao."

"Ở căn cứ an toàn Nguyên Nhiên, dù con không ở đó nhưng vẫn có người thay con giám sát những kẻ khả nghi và bảo vệ cho cha. Nhưng cha nên tự có ý thức bảo vệ bản thân trước đã. Hơn nữa, nếu cha rảnh rỗi thì có thể giúp con chăm sóc Vân Kha, nay đứa bé cũng khá là cứng cáp rồi, cũng rất thông minh."

Không sai, Vân Kha chính là đứa bé mà Vân Điệp đã cứu khỏi tay của Nhữ Viên khi xưa - em trai cùng mẹ khác cha của cô. Nay đứa bé cũng được một tuổi, rất thông minh, kháu khỉnh. Vân Kha có bảo mẫu riêng, cô cũng không hề chăm sóc thằng bé thường xuyên vì bận bịu nhiều việc. Thế nhưng kỳ lạ là Vân Kha lại quấn lấy cô vô cùng, mỗi lần gặp cô thì ôm lấy không rời, điều đó khiến cho trái tim của Vân Điệp như mềm nhũn đi.

Bấy giờ, sau khi cha Giang suy nghĩ một lúc lâu, ông đang định lên tiếng đáp lời Vân Điệp thì cô đã đưa tay chặn miệng ông lại. Vân Điệp ra dấu với cha Giang, cô chỉ tay vào một góc khuất của nhà kho, bên trong đang có một loạt tiếng động mơ hồ đang phát ra.

Bởi dị năng của Vân Điệp cao hơn cha Giang nên cô đã sớm nghe rõ âm thanh bên trong là gì. Đó là những tiếng rên rỉ của cuộc hoan ái, níu chính xác hơn là tiếng rên rỉ của Lục An.

Vân Điệp di chuyển vào trong một chút, sau khi cha Giang theo sát Vân Điệp thì cũng đã nghe được rõ ràng âm thanh bên trong. Cha Giang cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, nhưng thấy dáng vẻ lạnh nhạt của con gái thì bỗng nhiên ông cảm thấy sự ngượng nghịu tan biến đi không ít.