Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 42




Nhắc nhở thân thiện: Không nên đọc khi đang ăn!

Tuy chưa rõ Vân Điệp định làm gì nhưng lời Vân Điệp nói thì Văn Hậu liền làm theo. Vân Điệp đợi đến khi hồ nhỏ khá đầy nước rồi thì mới kéo máy phát điện tới cạnh hồ, Vân Điệp lấy một đầu dây điện đã được cô thiết kế sẵn từ ban nãy thọc vào hồ nhỏ rồi dùng băng keo cố định nó lại.

Đầu kia thì Vân Điệp nối với máy phát điện. Tay của Vân Điệp vừa nối xong, máy quạt trên trần liền khởi động lên. Đồng thời, những thiết bị máy móc khác trong khu nhà này cũng có thể khởi động được.

Vân Điệp phủi tay, nuốt ngụm mứt dẻo vừa nhai xong xuống: “Tôi đã cắt đường dây nối qua mấy tòa nhà khác rồi, hiện giờ chỉ có tòa này là có điện mà thôi. Đương nhiên, mọi người cứ ở trong đây, tôi đã xem xét rõ, tòa nhà này là nơi dễ phòng khó công. Cho dù có bị zombie tập kích bất ngờ, không cần biết là vì lý do gì thì mọi người cũng sẽ chống chọi lại được mà thôi.”

Vân Điệp đưa tay vuốt tóc, mồ hôi trên người cô đã ngưng chảy vì có máy quạt. Cảm giác tóc bị bết bết thế này quả thật là không hề dễ chịu chút nào cả: “Tôi có việc cần làm. Thời gian dự tính là hai tuần trở lại, nếu quá một tháng mà không thấy tôi trở về thì mọi người hãy trở lại trung tâm thành phố, đến tòa nhà cao nhất để có thể gia nhập vào căn cứ an toàn. Tôi đã lo liệu xong xuôi phần vật liệu mà mọi người cần giao nộp cho căn cứ an toàn rồi.”

Tố Như mếu máo, vừa định mở lời thì Vân Điệp liền trừng mắt: “Chị có đi c.h.ế.t đâu mà em lại biểu hiện ra thái độ như thế. Chỉ là chị dự tính trước mà thôi. Hơn nữa, với thực lực hiện tại của mọi người, có đi cùng cũng chỉ làm vướng chân tôi. Nên tốt nhất là mọi người cứ ở đây nâng cao thực lực và giữ gìn tốt tính mạng của bản thân là được.”

Vân Điệp đảo mắt qua một lượt để nhìn biểu cảm của bốn người, cô nhai thêm vài miếng mứt dẻo rồi mới tiếp tục cất lời: “Diệu Tôn sắp trải qua quá trình thức tỉnh dị năng, nên có gì Tố Như phải hỗ trợ Văn Hậu trông nom Diệu Tôn bởi Văn Hậu có khả năng quan sát và khá có kinh nghiệm về việc đó. Còn về Tố Như, em hãy nhờ Văn Hậu hướng dẫn cách thức để có thể điều khiển được dị năng của bản thân mình.”

“Cuối cùng là Văn Hậu, mỗi ngày đêm phải bơm đầy hồ nước này vài lần. Khi đó, đợi tôi làm xong công việc trở về thì đã có thể tiến hành chữa trị chân cho cậu. Bởi lúc ấy, chắc chắn là dị năng của cậu sẽ đạt được cấp hai.”

Văn Hậu vui vẻ, nói cảm ơn Vân Điệp rồi âm thầm dặn lòng mau chóng gia tăng thực lực lên. Khi lên đến cấp hai thì có thể chữa trị được đôi chân bị liệt này của bản thân rồi. Vân Điệp chuyển tầm mắt sang Sinnik đang ngồi an ổn trong lòng cô, cậu bé còn đang nắm chặt vạt áo của cô ở trong lòng bàn tay.

Vân Điệp đưa tay khẽ xoa đầu Sinnik một cái, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất có thiện cảm với cậu bé kỳ lạ này: “Bé con ngoan nhé, ở đây với mấy anh chị dễ thương này nha. Đoạn đến khi chị làm xong công việc rồi thì sẽ trở về đón em. Đừng sợ.”

Sinnik khẽ dạ một tiếng nhỏ xíu rồi xoay người lại vùi đầu nhỏ vào lòng của Vân Điệp. Đôi mắt của Diệu Tôn giật giật, còn Tố Như thì âm thầm nghiến răng. Giỏi cho thằng nhóc này, cô còn chưa thể dụi đầu vào n.g.ự.c Vân Điệp bao giờ đâu đấy. Thật là thừa nước đục thả câu mà.

Văn Hậu ngồi ở giữa chớp mắt vài cái, đây có phải là một bộ phim truyền hình tình cảm dài tập, bao gồm hận thù ai oán trái ngang không?

Sau khi thu xếp xong xuôi mọi việc, Vân Điệp liền đi ngủ một giấc. Đã hai hôm hơn Vân Điệp không thể có lấy một giấc ngủ ngon, một giấc này của cô là đến xế chiều mới tỉnh dậy.



Vân Điệp nghe được mùi thơm của đồ ăn, cô khịt khịt mũi lê đi vệ sinh cá nhân rồi bước ra bên ngoài. Ăn xong một bữa no nê của Tố Như nấu thì trời cũng đã gần sập tối, Vân Điệp tranh thủ thời gian hướng dẫn cho Tố Như về vấn đề điều khiển dị năng và Văn Hậu về vấn đề thức tỉnh dị năng để tiện bề quan sát Diệu Tôn hơn.

Bốn người đứng trong tòa nhà có ánh đèn mờ nhạt nhìn theo hướng Vân Điệp chạy đi, chiếc xe SUV dần dần biến mất trong đêm đen tràn đầy tăm tối. Diệu Tôn liếc nhìn ánh đèn mờ nhạt trên trần nhà, Sinnik cũng ngước nhìn theo, Tố Như thấy vậy thì liền đưa tay gạt nhanh nước mắt rồi quay sang nói với Văn Hậu: “Anh Hậu, đèn yếu rồi kìa. Thêm nước nhanh rồi còn đi ngủ sớm nữa.”

Vân Điệp không đi đến đầm lầy Miền Cát ngay, bởi cô vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong. Vân Điệp dừng xe ở nơi không xa nhà máy mà Nhữ Viên và Lễ Tụng đang trú ngụ, sau đó cô thu xe vào không gian rồi nện bước đi đến nhà máy.

Tới nơi, Vân Điệp cũng không bước vào bên trong, cô chỉ ẩn nấp ở một ngôi nhà nhỏ đối diện với nhà máy và chờ đợi. Không lâu sau đó, Vân Điệp thấy được Nhữ Viên bế đứa nhỏ đi nhanh về hướng bãi rác lớn nhất.

Đoạn bóng của Nhữ Viên hoàn toàn khuất dạng, Vân Điệp đang đi qua nhà máy thì cũng là lúc cô thấy Lễ Tụng bước lững thững từng bước một từ bên trong của nhà máy ra khoảng sân rộng. Vân Điệp tiến đến, cô thấy rõ vẻ mặt Lễ Tụng ngập tràn sự đau khổ.

Lễ Tụng như người mất hồn đứng im đó, Vân Điệp âm thầm thở dài trong lòng: “Tôi nghĩ chúng ta nên tranh thủ một chút, bởi nếu còn chậm trễ thì có khả năng đứa nhỏ sẽ khó mà cứu được.”

Lời nói của Vân Điệp như một gáo nước tạt thẳng vào mặt Lễ Tụng, khiến cho ông ta tỉnh táo đôi phần. Lễ Tụng gật đầu, đưa tay vuốt mặt một cái: “Cảm ơn cô. Tôi ổn rồi, chúng ta mau chóng đi thôi.”

Vân Điệp thấy vậy thì liền dời bước đi trước để dẫn đường: “Không thể dùng phương tiện di chuyển, sẽ bị bứt dây động rừng.”

Lễ Tụng gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói thêm bất cứ điều gì mà bước nhanh theo Vân Điệp. Vì Vân Điệp và Lễ Tụng, một người có dị năng còn một người là đàn ông trai tráng nên không quá khó khăn để đuổi kịp Nhữ Viên.

Nhữ Viên bước nhanh đến cửa vào bãi rác lớn, Vân Điệp dẫn Lễ Tụng theo sát phía sau. Hai mắt Lễ Tụng mở to nhìn Nhữ Viên đon đả bước đến bên cạnh một con quái vật gớm ghiếc, nụ cười trên mặt của bà trông còn hạnh phúc hơn là khi cười với ông. Vân Điệp không thể để ý đến Nhữ Viên, bởi cô đang chăm chú quan sát vị trí của đứa nhỏ.

Khi Vân Điệp thấy Nhữ Viên đặt đứa nhỏ xuống một cái bàn cũ kỹ rồi mới tiến lại gần Hoại Phân thì cả người cô khẽ thả lỏng, bởi chỉ cần Nhữ Viên đưa đứa nhỏ đến quá gần Hoại Phân thì bắt buộc cô phải ra tay trước để bảo vệ an toàn cho đứa nhỏ. Việc ngộ thương Nhữ Viên là khó kiểm soát được, do đó Vân Điệp cũng không muốn tình huống ấy xảy ra.

Nhữ Viên tự đưa tay cởi hết bộ quần áo có phần nhàu nhĩ mà bà đang mặc trên người rồi uốn éo đi tới bên cạnh Hoại Phân. Nhữ Viên ôm chầm lấy Hoại Phân, bà chủ động há miệng ra để l.i.ế.m láp những xúc tua được hình thành nên từ rác thải và xác c.h.ế.t zombie của Hoại Phân.

Dạ dày của Vân Điệp hơi bị cuộn lại, cô nhanh chóng lấy ra vài viên kẹo bạc hà cho vào miệng rồi nhai lia nhai lịa để ép cảm giác buồn nôn xuống.