Vân Điệp thoáng bật cười vì câu nói cuối của Viễn Toàn, nhưng khi Vân Điệp vô tình nhìn vào đôi mắt tinh anh của Viễn Toàn thì cô liền bị sựng lại. Vân Điệp thấy được chút tình ý đang thấm đượm bên trong đôi mắt ấy, cô chớp mắt vài cái, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng cất bước rời khỏi: “Hân hạnh được hợp tác, tôi sẽ đi thông báo với mọi người, các anh cứ chuẩn bị đi.”
Nơi mọi người đang nghỉ tạm là một nhà máy nhỏ. Lúc bấy giờ, mọi người đang phụ cha Giang nấu nướng ở giữa sân. Vân Điệp khẽ hô to: “Mọi người hãy dành thời gian tập hợp lại chốc lát nào, tôi có việc quan trọng cần thông báo.”
“Chắc hẳn mọi người đã thấy người của quân đội xuất hiện. Và không ai khác, họ chính là người trong căn cứ an toàn Quân Đội – căn cứ an toàn do Đại tướng Viễn Liên thành lập. Họ là đội được thành lập nhằm để cứu viện những người dân còn sống sót và đưa về căn cứ. Do đó, mọi người không cần phải bôn ba cả mấy tháng trời ròng rã để xuôi Bắc nữa mà sẽ được người bên quân đội hộ tống tới địa điểm được chỉ định, sau đó sẽ có máy bay trực thăng đến đón mọi người và bay thẳng về căn cứ.”
Mọi người nghe Vân Điệp nói vậy thì liền gật đầu lia lịa, gương mặt ai nấy cũng đều thể hiện rất rõ sự vui mừng. Không cần bôn ba ròng rã ngược xuôi mấy tháng trời quả thật là họ cầu còn không được, Vân Điệp thấy phản ứng của mọi người như vậy mới nói thêm: “Về việc góp vật liệu để có thể gia nhập căn cứ thì như đã nói, tôi sẽ bàn giao lại với bên căn cứ. Mọi người không cần lo lắng.”
Sau khi thông báo xong xuôi với mọi người và giải đáp một số thắc mắc thì Vân Điệp giới thiệu Viễn Toàn cho mọi người rồi bàn giao lại cho Viễn Toàn. Vân Điệp tiến đến bên cạnh cha Giang: “Con xin lỗi chưa kịp nói trước mọi chuyện với cha. Như cha đã thấy thì giờ người của quân đội tới rồi, chúng ta sẽ đỡ vất vả và đỡ tốn thời gian hơn rất nhiều.”
“Nhưng con cũng có chuyện muốn nói cho cha biết, vì người của quân đội đã tới và con cũng đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa cho cha rồi nên con sẽ không đến căn cứ an toàn. Bởi con có dự định riêng của mình, mong cha hiểu cho con. Nhưng cha cứ yên tâm, đợi xong xuôi mọi việc thì con sẽ đón cha.”
Vân Điệp không định sẽ nói rõ mọi chuyện cho cha Giang biết, cô sợ cha Giang sẽ lo lắng. Bỗng hai vai của cha Giang bỗng chùng xuống, ông phóng tầm mắt nhìn ra phía màn đêm đen kịt ngoài kia: “Cha cũng có chuyện muốn nói với con.”
Vân Điệp thầm kêu một tiếng không xong, có lẽ cả ngày nay cô chưa nói một lời mà đã lặn mất khiến cho cha Giang bắt đầu suy nghĩ lung tung. Vân Điệp nuốt xuống ngụm mứt dẻo vừa nhai xong, đưa tay đỡ lấy cha Giang trở về chiếc SUV. Hai cha con Vân Điệp mở cửa xe ngồi ở hàng ghế sau, một bầu không khí nặng nề đột nhiên kéo đến.
Vân Điệp mím môi, lẳng lặng nhìn cha Giang. Mái tóc đã ngả màu gần hết của cha Giang hơi chói trong mắt Vân Điệp qua ánh đèn nhỏ trên trần chiếc SUV. Chất giọng của cha Giang hơi khản đặc, cha Giang không tựa vào ghế ở phía sau mà vẫn ngồi thẳng khiến sống lưng vốn đã hơi còng xuống của ông như nhuộm một màu buồn khổ: “Điệp à, cha già rồi.”
Giọng nói cha Giang thoáng mang mùi tang tóc, đôi mắt của ông không nhìn thẳng vào Vân Điệp mà nhìn về phía sau cô, xuyên qua cửa sổ ngắm nghía màn đêm quạnh quẽ. Cho đến hiện tại, Vân Điệp mới cảm thấy được hóa ra cha Giang không hề thoải mái như những gì ông đã thể hiện ra, càng không hoàn toàn ủng hộ cô xông pha bốn bể như những gì cô đã nghĩ.
"Cha già rồi, lại không có dị năng, cha thật sự không biết cái thân già này sẽ sống được bao lâu nữa. Con rất xuất sắc, cũng khiến cha rất đỗi tự hào. Nhưng cha sợ, cha sợ khi cha mất đi rồi thì một mai, sẽ không còn bất cứ một ai ở bên cạnh con, lo lắng và thương yêu con nữa. Cha rất sợ, Điệp à!”