Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 25




Vành mắt cha Giang ửng đỏ, không thể nào ngăn được xót xa đang trào dâng trong lòng. Mọi người xung quanh cũng không khỏi thở dài, có một người mẹ không biết điều thế này cũng thật là bất hạnh. Quan trọng hơn đây còn là tận thế, ấy vậy mà bà ta vẫn khó dễ đủ điều. Chỉ là chữ hiếu làm đầu, Vân Điệp không thể chối bỏ người mẹ ruột này của mình được.

Vân Điệp khẽ cười: “Nếu mẹ thấy con như thế là bất hiếu, không thể chăm sóc, lo lắng cho mẹ thì mẹ cứ rời đi, con cũng không dám giữ lại.”

Mọi người âm thầm giật mình, Vân Điệp bộc phát rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại thì cũng đúng thôi, quá đáng đến như vậy, thật là khó lòng mà chịu đựng cho được.

“Mẹ có thể mắng chửi con bất cứ điều gì, con xin nhận, tuyệt đối không dám oán than. Nhưng xin mẹ đừng chửi mắng cha của con, ông ấy không làm gì nên tội cả. Hay vì hôm qua cha của con phục vụ và chạy vặt mẹ không đủ chu đáo, nên bây giờ mẹ mới nặng lời với cha thế này?”

Mọi người chợt hiểu rõ, hóa ra không phải Vân Điệp không chịu đựng được nữa. Mà là do người đàn bà này đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng của Vân Điệp, xúc phạm đến cha Giang.

Vân Điệp khẽ lắc đầu: “Chuyện không vui trong nhà mà mẹ còn muốn cho người khác thấy. Nếu đã vậy, bây giờ con cũng sẽ nói thẳng.”

Nói đoạn, Vân Điệp quay sang nhìn mọi người: “Tôi đã nói rõ từ sớm, đoàn người của chúng ta có sự bình đẳng và dùng sự bình đẳng để đối xử với nhau. Cho nên sau này, nếu mẹ của tôi còn chỉ tay năm ngón thì mọi người cũng không cần quan tâm nữa. Và nhân đây, tôi xin thay mặt mẹ của tôi thành thực xin lỗi tất cả mọi người về những lời nói, thái độ của bà đã khiến cho mọi người không được thoải mái.”

Mọi người nghe vậy đều nói không dám, kêu Vân Điệp không cần phải quá lời như vậy. Đồng thời, mọi người lại càng cảm thán hơn, một người như thế lại sinh ra được một đứa con tài giỏi thế này. Hẳn là đời trước cũng đã tích không ít công đức, thế nhưng bây giờ lại không biết hưởng, mà còn làm mình làm mẩy, quả thật là hết nói nổi.

Vân Điệp khẽ cúi đầu: “Thưa mẹ, giờ chúng ta sẽ tiếp tục hành trình. Mong mẹ ổn định lại vị trí, tránh gây nguy hiểm đến con trai của mẹ.”

Khi Vân Điệp nện chân rời khỏi xe RV, mọi người cũng trở về vị trí của mình. Song, cũng không khỏi ghi nhớ trong đầu. Miệng lưỡi của Vân Điệp quả thật là vô cùng sắc bén, tốt nhất là không nên chọc giận cô thì hơn. Bị thiêu thành tro không nói, nhưng trước tiên sẽ bị Vân Điệp làm cho á khẩu như Nhữ Viên đây này.

Dù Vân Điệp không phải người thích nói chuyện phím, bình thường đều duy trì trạng thái im lặng. Nhưng điều đó không có nghĩa cô không biết ăn nói; mà kể ra thì Vân Điệp còn là một thông dịch viên cơ đấy.

Nhữ Viên thấy tình hình như thế thì cũng ngậm chặt miệng, đảo mắt vài vòng để suy nghĩ. Đương thời, cũng tự trách bản thân đã quá nóng vội, lại khiến cho Vân Điệp phật lòng. Dì Ba thì đã sớm cách xa Lễ Tụng kể từ khi Nhữ Viên mở miệng trách mắng Vân Điệp câu đầu tiên, bà cũng chỉ biết cảm thán trong lòng. Nhữ Viên quả là có phúc mà không biết hưởng.

Sau trận ầm ĩ thì đoàn xe cũng đã trở về trạng thái im ắng. Thấy Vân Điệp gật đầu, Diệu Tôn liền lái xe chạy thẳng. Diện Phỉ và dì Ba nhìn nhau, khẽ thở dài. Gia môn bất hạnh mà.

Xã hội bình thường thì không nói, nhưng giờ đang là tận thế. Một người con vừa hiếu thảo, hiểu chuyện lại còn có thực lực mạnh mẽ, đầy bản lĩnh như Vân Điệp có đốt đuốc đi tìm cũng khó lòng mà thấy được. Ấy thế mà Nhữ Viên lại không biết trân trọng.



Người đàn ông có khí chất âm u đã từng xuất hiện cũng đang hiện diện cách đó không xa, anh nhìn đoàn xe rời đi thì khẽ bĩu môi. Người đàn bà đó thật là đáng ghét, nhưng lại không thể mắng cũng không thể đánh. Thật là quá hời cho bà ta.

Chắc bà ta cũng chưa từng nghĩ đến việc, nếu không có cô con gái này bảo vệ thì bây giờ bà ta đã ra sao rồi. Làm gì còn có thể quần áo chỉnh tề thế kia được chứ. Cảnh tượng bị zombie nhai đầu rộp rộp hình như hơi khó để mường tượng ra à? Hay anh nên giúp cô gái đó một chút, cho bà ta chiêm ngưỡng nhỉ? Hoặc g.i.ế.c quách bà ta luôn cho xong.

Vân Điệp mở tấm bản đồ ra, cô chỉ đường cho Diệu Tôn: “Bây giờ cậu cứ đi thẳng, đến ngã ba thì rẽ trái. Đây, nhìn thấy chứ? Chúng ta sẽ đến được khu siêu thị này.”

Dặn dò Diệu Tôn xong xuôi, Vân Điệp liền ngã người về phía sau ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần. Nhữ Viên ngang ngược như vậy khiến cô cũng đủ cảm thấy nguội lạnh, không còn suy nghĩ quá nhiều rồi buồn khổ nữa. Khó quá bỏ qua, không có mẹ thì cô vẫn còn cha. Chỉ cần hai cha con cô yêu thương nhau là đủ rồi.

Lại nói đến Lễ Tụng, dấu hiệu của ông ta rõ ràng là đang thức tỉnh dị năng. Với tính tình của Nhữ Viên thì xem ra là dù Lễ Tụng có thành công trong việc thức tỉnh dị năng hay không, tình hình sắp tới cũng khó lòng mà yên ổn được.

Đến khu siêu thị, Vân Điệp liền huy động mọi người xuống xe. Nhưng cô cũng không để tất cả mọi người cùng xuống. Vân Điệp lái xe đến một nơi khá khuất, cô để Tuất và Văn Hậu ở lại bảo vệ những người trong xe, rồi mang theo hai người dị năng và vài người thanh niên khỏe mạnh đến khu siêu thị để thu thập vật liệu.

Vân Điệp cũng đã nói rõ, chỉ cần siêng năng luyện tập bài tập cô đã chỉ, cải thiện sức khỏe thì đều sẽ có cơ hội để đi thu thập vật liệu. Còn nếu ai muốn đi cô cũng không cản, nhưng có chuyện gì sơ xuất xảy ra thì cũng đừng trách cô không nhắc nhở trước. Vì lẽ ấy, chẳng ai dám lấy mạng mình ra để mạo hiểm, ngoan ngoãn nghe theo lời của Vân Điệp.

Đương nhiên, nếu tự ra ngoài thu thập vật liệu thì sẽ có thể thu thập những đồ cá nhân như thuốc lá, ống quẹt chẳng hạn. Còn những vật liệu có tính thực dụng như đồ ăn, thức uống thì đều sẽ phải nộp vào kho chung. Chủ yếu thì mọi người cũng chỉ muốn đi để thu thập những vật dụng cá nhân mà thôi, vì những thứ thật sự cần thiết thì họ biết, Vân Điệp sẽ không để mọi người lâm vào cảnh thiếu thốn.

Di chuyển đến ngã ba của khu siêu thị, Vân Điệp bắt đầu phân công: “Chúng ta chia ra hai nhóm nhỏ, một nhóm sẽ do Mộc Miên và Hắc Lào dẫn đầu. Nhóm còn lại sẽ đi theo tôi. Tối đa thì mỗi người phải thu thập được một vật liệu để nộp vào kho chung, còn lại thì đều quy vào vật dụng cá nhân, mọi người có thể tự cất giữ. Ba mươi phút sau tập trung ở nơi này, cố gắng đừng về trễ. Nhớ chú ý an toàn.”

Luật lệ Vân Điệp đưa ra rất rõ ràng, dễ hiểu và cũng không có gì gây bất mãn cả. Thế là vài người hô đã biết rồi tản ra đi thu thập vật liệu. Nhóm Vân Điệp có sáu người, bao gồm cả cô.

Đầu tiên là Diệu Tôn, con trai của Diện Phỉ. Tiếp đó là hai anh em song sinh, xem bộ dáng thì có vẻ cũng xuất thân từ gia đình quyền quý - Hụ Tính và Hụ Tình. Một cô gái trẻ tuổi khá dễ thương, xem ra đang là sinh viên tên Bích Ngọc và bạn trai của Bích Ngọc, một cậu sinh viên khôi ngô, tuấn tú – Đông Phân.

Vân Điệp là người dẫn đầu, cô bước vào một siêu thị khá to, sau đó đi xem xét xung quanh một vòng. Thấy không có gì bất thường, Vân Điệp mới gật đầu ra dấu cho mọi người có thể tự do đi lại để thu thập vật liệu.