Hiện tại, cho dù là bất cứ ai, kể cả zombie hay là con người thì cũng đều không thể đến gần Vân Điệp được, cả người cô đang tỏa ra một nguồn năng lượng rất lớn.
Có vô số các cột lôi điện xung quanh người Vân Điệp. Nếu người nào có cấp bậc dị năng cao hơn sẽ thấy được bên trong những cột lôi điện đó còn ẩn chứa cả nước và gió. Nhưng thật may mắn rằng ở đây không người nào có cấp bậc cao hơn cô cả, điều đó khiến Vân Điệp khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ, tăng cấp dị năng sẽ không có cảnh tượng hoành tráng thế này xảy ra. Nhưng khi cảm nhận được dị năng của bản thân sắp tăng cấp, Vân Điệp đã cố tình phóng thích ra sức mạnh dị năng sâu thẳm nhất trong người để lấy đó làm tiền đề, bức ép nó để kéo theo cả hai dị năng kia cùng tăng cấp, nhưng không chỉ là một cấp.
Do đó mới có hiện tượng phô trương thế này xảy ra, tuy rất không muốn nhưng Vân Điệp cũng đành chịu. Dù sao cũng đã đ.â.m lao rồi thì phải theo lao thôi, bây giờ lo sợ cũng chỉ vô ích. Điều quan trọng bây giờ là cô sẽ bức ép được dị năng của mình tăng lên mấy cấp, đó mới là việc cấp thiết nhất ở hiện tại.
Nếu đã không thể giấu giếm thì phải thật mạnh mẽ, Vân Điệp cắn răng. Tuy có nguy hiểm không ít nhưng cô cũng không quá sợ hãi, dù có thất bại thì cũng chỉ bị trọng thương mà thôi, không thể nào c.h.ế.t được.
Trong phút chốc, xuyên qua các cột lôi điện dày đặc, những người có dị năng đều nhìn thấy được vẻ ngạo nghễ, điên cuồng trên gương mặt của Vân Điệp. Điều đó khiến cho họ ngẩn ngơ hồi lâu, không thể hoàn hồn lại được.
Các cột lôi điện giống như bị hoảng loạn, di chuyển lung tung xung quanh người của Vân Điệp theo hình xoáy ốc. Không biết gió từ đâu mà lúc này lại nổi lên vô cùng dữ dội. Bấy giờ, mặc dù rất muốn nhưng mọi người cũng không thể tiếp tục ở lại để quan sát Vân Điệp thêm được nữa. Tất cả đều chạy vào trong nhà máy để giữ mạng cho mình, còn về Đoàn Hịch thì đã sớm bị Vân Điệp đánh cho đen thui rồi bị gió cuốn đi tới tận phương trời xa xăm nào đó.
Sấm sét và cuồng phong nổi lên tứ phía, Vân Điệp cắn răng dùng ý chí kiên cường của bản thân ra để tiếp tục. Khoảng vài phút sau thì mọi thứ đã dần trở lại bình thường, sấm chớp hay cuồng phong gì cũng đều biến mất, trả lại bầu trời yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù vậy thì khung cảnh hoang tàn cũng nói lên được hết tất thảy những điên cuồng vừa kéo đến nơi này. Nhân lúc mọi người chưa bước ra, Vân Điệp lấy miếng giấy vụn không biết bay từ đâu đến, đậy lên chỗ m.á.u cô vừa phun ra, đưa tay quệt miệng, Vân Điệp bình tĩnh đứng lên.
Hiện tại thì cô đã đạt được cấp ba cao cho cả ba dị năng, đây là một thành tích khá khủng của Vân Điệp từ xưa đến nay, đương nhiên là tính từ đời trước thì là vậy. Cha Giang chạy đến bên cạnh Vân Điệp: “Có sao không con? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vân Điệp khẽ lắc đầu, cố nén hương vị tanh nồng nơi cổ họng, cô ôm vai cha Giang một cái: “Con không sao, vì lần tăng cấp này có chút đặc biệt nên mới vậy, cha đừng lo lắng.”
Vân Điệp quay sang nói với mọi người đang tò mò nhìn cô chằm chằm: “Có lẽ đã khiến cho mọi người hoảng sợ, quả thật là có lỗi. Do tôi tăng cấp đột ngột, không có chuẩn bị nên mới như thế. Còn bây giờ đã được an toàn, mọi người cứ vào bên trong, đóng chặt cửa lại rồi nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Mọi người nghe Vân Điệp nói vậy thì liền buông ra đôi ba câu chúc mừng, sau đó cũng trở vào bên trong nhà máy để nghỉ ngơi. Vì đêm đã khuya và dù sao, đây là ngày đầu di chuyển thế này nên ai ai cũng không tránh được mỏi mệt.
Ngay cả cha Giang cũng mơ mơ hồ hồ không phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ. Chỉ có Tố Như là thấy vũng m.á.u mà Vân Điệp đang cố tình che đậy. Bỗng, lồng n.g.ự.c Tố Như lại cảm thấy khó chịu.