Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 33




Mục Phong nhận cuộc điện thoại của Hòa Uông Du, ngồi y nguyên trước bàn đánh bài, ánh mắt anh nhìn bài, khi thua tiền thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Bạn bè của anh cùng chơi bài liếc mắt nhìn nhau, đưa ánh mắt ra, đánh ra bài Mục Phong muốn, Mục Phong thắng mấy lần, sắc mặt lúc này mới khá hơn, chuẩn bị đi.

Mục Phong sốt ruột về đến nhà, người giúp việc trong nhà lập tức bưng trà đưa tới, mà hai chân anh bắt chéo ngồi trong phòng khách, gương mặt không kiên nhẫn. Lập tức có người đi lên lầu nói cho Uông Du, thiếu gia trở lại, rồi nhanh chóng lại đi xuống. Uông Du nhớ tới đứa con trai này liền thấy khó chịu, phân phó Vương Tả, “Bắt nó đi lên đây cho tôi.”

Vương Tả thở dài, lại đi xuống lầu, kết quả là Mục Phong cau mày, “Mẹ tôi rốt cuộc có sao không? Không có việc gì thì tôi đi đây.”

Vương Tả vội vàng đi lên lầu, Uông Du thấy Vương Tả trở lại, sắc mặt biến đổi thành sự tức giận, mới từ trên tầng đi xuống. Uông Du bảo các người giúp việc đi ra ngoài, lúc này mới đi tới trước mặt của Mục Phong, “Gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng không về, trong mắt con còn coi ta đây là mẹ hay không?”

“Nếu như con không coi mẹ là mẹ, thì mẹ thấy con có nên trở lại không?” Mục Phong liếc nhìn Uông Du một cái, vẫn như cũ bắt chéo chân lên, động tác không thay đổi chút nào. Cái từ ‘Bố mẹ’ này, trong mắt anh chính là lời nói suông, từ nhỏ anh toàn ở một mình, mẹ anh trừ cả ngày nghiên cứu hoa ra thì còn điều tra xem chồng có đi lêu lổng với người phụ nữ khác hay không, cũng chẳng có niềm vui thú gì khác, cũng không quan tâm con trai mình có vui vẻ hay không, có đói không, có khổ sở không. Còn bố anh, mỗi ngày vội vàng cùng người phụ nữ khác ra vào chỗ nào đó, căn bản cũng không nhớ mình còn có một đứa con trai.

Bây giờ thì mẹ anh già rồi, cũng biết còn một đứa con trai, còn bố không có đứa con nào nữa, vẫn nhớ tới đứa con trai dốt nát này. Anh không khỏi thấy châm chọc.

“Thật sự không có lương tâm giống hệt bố con, nếu như không có mẹ, con cho rằng còn có thể có được cuộc sống muốn cái gì được cái đó không…….”

Mục Phong nâng trán, lại thế, dù thế nào đi nữa thì cuộc sống của anh là do bọn họ ban cho là được rồi.

“Có chuyện thì nói đi, con còn có chuyện gấp.”

“Suốt ngày gấp, con thì bận cái gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, rượu chè be bét, con cứ tiếp tục thế này, bố con còn có thể giao tất cả cho con à……”

Mục Phong lần nữa nâng trán, “Coi như ông ấy không muốn giao cho con, cũng có bản lĩnh làm ra con riêng mới được à?”. Anh không nhịn được cau mày, “Xem ra cũng không có chuyện gì, con đi đây.”

Anh nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị đi. Uông Dư giận không nhẹ, chồng thì cả ngày lẫn đêm không thèm về nhà, con trai cũng hư hỏng, “Quay trở lại cho mẹ.”

Mục Phong lúc này mới khó chịu nhìn mẹ mình, không biết bà cả ngày lẫn đêm mù quáng dằn vặt cái gì, “Lại sao vậy?”

“Có phải gần đây con lại thân thiết với con cá thối không?”

Mục Phong cười hừ một tiếng, “Phụ nữ khác trong mặt mẹ đều là cá thối, không phải ngày nào đó con phải cùng cá thôi ở chung một chỗ sao?

Uông Du tức giận, “Đây là thái độ gì? Phụ nữ bên cạnh có có đứa nào tốt? Nếu như con không phải con mẹ, mẹ mới lười quan tâm tới con, mẹ cho con biết tránh xa cái đứa họ Nghê này một chút, đồ ti tiện, còn tới quyến rũ con ta.”

Mục Phong thở dài một hơi, “Vui đùa một chút mà thôi, mẹ cho rằng con sẽ nghiêm túc?”

“Chơi cũng không được, tránh xa cô ta ra, có nghe hay không.”

Mục Phong quẹt miệng,căn bản cũng không coi đó là quan trọng.

“Đây là thế nào? Vừa về đã thấy cãi lộn rồi.” Mục Sâm đi về từ bên ngoài, liếc mắt nhìn vợ cùng con trai mình, đưa ánh mắt đặt trên người Mục Phong, “Đã về rồi hả, người một nhà liền ăn cùng một bữa đi.”

“Còn có hẹn với bạn, con đi trước”. Mục Phong cũng không thèm nhìn tới bố mình, trực tiếp rời đi, hoàn toàn không thấy ánh mắt của Uông Du.

Mục Sâm cũng đã quen, cũng không để bụng, nhưng Uông Dư tức giận không nhẹ, nhưng ở trước mặt chồng mình thì không ra vẻ chút nào. Mục Sâm nhìn Uông Du chằm chằm, “Con trai vừa trở về thì bà đã làm nó tức, chả có điểm gì tốt.”

“Con trai không trở về cũng là lỗi của tôi? Tôi thấy nó 8 phần là học từ ông, mấy ngày nay lại cùng với hồ ly tinh nào trong nhà đi?”. Bà nhìn chằm chằm Mục Sâm, “Ông không cần nói là không có quan hệ, dù sao sớm muộn tôi cũng biết.”

Sắc mặt Mục Sâm thay đổi, “Tôi nói rồi, bà tuổi đã cao mà vẫn thích suy nghĩ lung tung, tôi chỉ đi công tác mà thôi.”

“Thôi đi!”. Uông Du cười cười, “Không sợ nói cho ông biết, tình nhân bé nhỏ của ông được tôi tìm người đánh cho một trận, bây giờ mặt mũi cũng hỏng rồi, xem cô ta còn có cái gì để quyến rũ ông. Mục Sâm, ông chơi đùa với một người phụ nữ, tôi liền phá một, tôi xem là bản lĩnh ông lớn, hay bản lĩnh tôi lớn.”

“Bà……”

“Mục Sâm, ông xem tôi có dám không, dù sao cái gì tôi cũng không sợ, chỉ cần ông dám chơi, tôi tuyệt đối sẽ phá.” Uông Dư hoàn toàn không quan tâm thái độ của Mục Sâm ra sao, nếu như ông ta dám có ý xấu với bà, bà liền đem tất cả việc không hợp pháp của ông ta trong nhiều năm nói ra toàn bộ, xem ai lợi hại hơn.

Mục Sâm trợn mắt nhìn Uông Du một cái, đi lên tầng trên. Ông tin Uông Du là một người nói được làm được, nếu không đời này ông không chỉ có một mình Mục Phong là con trai mình, những người phụ nữ nói là mang thai con ông thì kết quả đều rất thảm, bị Uông Du bức tới mức điên, có người điên đến mức tự sát.

Mục Phong là một người nổi loạn mạnh mẽ, Uông Du bảo anh cách xa Nghê Thiên Ngữ một chút, anh cũng không thèm nghe, vẫn gọi Nghê Thiên Ngữ ra chơi đùa, nhưng anh vẫn nghi ngờ. Nghê Thiên Ngữ đi theo mình cũng quá nhanh, nói không có mục đích gì, chính anh cũng không tin, vì vậy mặc dù anh liên lạc với cô, nhưng cũng không thân mật, thậm chí cố tình giữ vững khoảng cách một chút, nhưng lại vừa đúng.

Nghê Thiên Ngữ thấy thái độ của Mục Phong cũng cảm giác được thứ gì đó, mặc dù Mục Phong kiêu căng, nhưng cũng không đần, không phải anh ta không biết đạo lí đối nhân xử thế, chẳng qua cảm thấy không cần thiết mà thôi.

Mục Phong rất có phong cách quý ông đưa cô về nhà, vì để xác minh suy đoán của cô, cô mời Mục Phong lên trên tầng ngồi một chút, kết quả Mục Phong cự tuyệt. Cô cũng biết, Mục Phong bắt đầu hoài nghi mình, cô nghĩ trên đường, chắc chắn không thể thực hiện được. Cô đưa mắt nhìn xe Mục Phong rời đi, Mạnh Vĩ Đình liền gọi tới, “Đã suy nghĩ kĩ sao? Cô chỉ có một con đường để đi.”

“Ông quá đề cao sức ảnh hưởng của tôi rồi.” Nghê Thiên Ngữ cau mày thở dài một tiếng, cuộc sống, vì cái gì làm cho người ta không tự chủ được mà phải than thở.

Mạnh Vĩ Đình ở đầu bên kia cười, “Cô có thể tiếp tục suy nghĩ, nhưng tôi phải nhắc nhở cô…. Cô trừ con đường này, sẽ không còn lựa chọn nào khác.”

Cái giọng điệu chắc chắn này lại khiến cô thấy chán ghét, nhưng giọng cô vẫn giữ vững trước sau như một, “Cám ơn vì sự nhắc nhở, tôi sẽ suy nghĩ.”

Cô cúp điện thoại, đứng tại chỗ không biết nghĩ cái gì, nhưng lại cắn môi dưới. Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy không có sức, cô muốn làm một chuện, mà cảm giác nó như câu chuyện cười, một mình cô thì có thể làm được cái gì? Mà khi cô cũng chỉ có thời điểm của mình, còn có người muốn ép khô toàn bộ giá trị của cô. Cô cầm điện thoại lên, gọi điện cho Giang Dịch Hiên, hỏi tình hình ra sao, nhắc cô bây giờ phải giữ tâm tình vui vẻ, phải chú ý giữ sức khỏe, nhất định phải sinh ra một đứa con khỏe mạnh.

Nghe được âm thanh của Giang Dịch Hiên, cô mới cảm thấy mình ấm áp lên được chút.

Kéo lê thân thể mệt mỏi của mình, vẫn đi từng bước từng bước tới chung cư.

Vừa đi vào chung cư không xa,cô liền bị ai đó kéo, cô giật mình, suy nghĩ đầu tiên chính là gặp bọn trộm cướp, hoặc có người muốn gây bất lợi cho cô. Nhưng khi cô nghe thấy hơi thở quen thuộc thì tất cả giãy dụa cũng bỏ đi, cái cảm giác quen thuộc cứ khiến cô như được nằm mơ, lúc này cô có thể tan vỡ.

Nhưng cô kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng mở miệng, “Mạnh Diên Châu, anh muốn làm cái gì?”

Mạnh Diên Châu nới lỏng cường độ kéo cánh tay cô, nhưng không buông cô ra, để cho cô tựa vào một thân cây, tay anh để trên cây, khống chế cô trong không gian thu hẹp anh tạo ra. Đèn đường mờ ảo, cây cối um tùm, anh chỉ nhìn thẳng vào cô, “Anh đang chờ em.”

Cô thử chuyển động, xoay người nhìn anh, nhưng vẻ mặt cô lười biếng, khóe miệng nở nụ cười như có như không, “Chờ tôi làm cái gì? A, là nhìn tôi cùng bạn trai mới ân ái, vậy thì anh nhớ nhung thân thể của tôi rồi, chuẩn bị tới hưởng thụ một cái sao?”

Vẻ mặt Mạnh Diên Châu không có bất kì biến hóa nào, vẫn không biểu lộ gì, không bị lời của cô làm cho khó chịu, chỉ thản nhiên nhìn cô, Nghê Thiên Ngữ cảm giác có gì không đúng, nhưng vẫn nhìn anh, thậm chí không nhúc nhích.

Đột nhiên anh thù hồi cái tay trên cây, đến gần mặt cô. Cô mở to hai mắt, lại nhắm lại, nếu như anh muốn đánh cô, cô chấp nhận, căn bản là cô có lỗi với anh. Nhưng tay anh chỉ chạm vào khóe miệng cô, kéo nụ cười như có như không của cô ra, để cho khóe miệng châm chọc của cô trở về bình thường.

Lúc này cô mới mở mắt nhìn anh,không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì.

Đột nhiên anh ôm cô vào trong ngực mình, “Không biết vì sao, anh không ghét bỏ em được.” Anh thở dài một cái.

Nghê Thiên Ngữ bị lây nhiệt độ từ trên người anh, giống như tiến vào tòa thành ấm áp mà bao lần cô nhớ nhung, nhưng chỉ có một giây, lý trí của cô lại kéo bản thân về, cô đẩy anh ra, nhưng anh không để ý, chỉ ôm cô.

Cô nghe được âm thanh của anh, “Tất cả em làm đều là đóng kịch, phải không?”

Cô cố gắng đẩy tay anh ra, không biết mình nên phản ứng thế nào.

Anh buông cô ra, hai tay nâng mặt cô lên, “Em không phải chủ động rời khỏi anh, đúng không?” Cũng không đợi cô trả lời, “Là Mạnh Vĩ Đình bắt em đi phải không? Em không muốn rời khỏi anh, là Mạnh Vĩ Đình bức em rời đi.”

Nghê Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn anh.

Không phải em chủ động rời khỏi anh, đúng không?

Là Mạnh Vĩ Đình bắt em đi, phải không?

Em không muốn rời khỏi anh, đúng không?

Những lời này lặp lại trong đầu cô, lại để cho cô sinh ra ảo giác, cô và anh không phải đang ở hiện tại, mà là mấy năm trước. Lời giống vậy, nhưng cảm xúc không giống nữa.

“Anh lặp lại lần nữa?”. Cô nhẹ nhàng mở miệng, giả vờ không nghe rõ anh nói gì.

“Anh nói, là Mạnh Vĩ Đình bắt em rời khỏi anh.” Nếu như trước còn mấy phần hoài nghi, phản ứng của cô đã cho anh câu trả lời, đó chính là sự thật, là Mạnh Vĩ Đình ép cô rời đi. Thậm chí từ nơi này hoài nghi dọc theo những thứ khác, cô vì Mạnh Vĩ Đình bức ép mà rời khỏi anh, đồng thời để cho anh từ bỏ hoàn toàn, cố ý đi hẹn hò với Mục Phong, vậy cô có tình cảm với mình cỡ nào mà bằng lòng như thế?

Anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra Mạnh Vĩ Đình bức ép cô thế nào, hơn nửa là chỉ ra chỗ tốt, đồng thời nói cho cô biết cô rời đi mới không ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.

Nghê Thiên Ngữ từ từ vươn tay ôm anh chặt, cô biết mình không nên như vậy, thậm chí biết hành động này của mình sẽ để cho tương lai bao nhiêu hiểm họa ngầm. Cô đã cố gắng như vậy, chạy ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng không chống cự nổi một câu nói đơn giản từ anh.

Anh không phải hoài nghi cô sẽ cùng Mạnh Vĩ Đình có giao dịch gì, mà đi nghĩ rằng Mạnh Vĩ Đình uy hiếp cô. Cô đã cho là mình có tâm địa sắt đá, nhưng vẫn bị một câu nói đơn giản như vậy động tới.

Mạnh Diên Châu vốn còn muốn mở miệng nói gì, lại phát hiện trên bả vai mình ướt một mảng lớn thì không hỏi nữa, dù anh không biết rốt cuộc nước mắt của cô biểu hiện cái gì.

Ai cũng không nói rõ được những việc phiền lòng kia, từ trong thang máy đi ra liền ôm nhau, cái gì cũng không nghĩ, chỉ có lẫn nhau. Bọn họ hôn mãnh liệt, thậm chí vừa hôn, Mạnh Diên Châu vừa lấy chìa khóa trong tay cô mở cửa, sau đó ôm ấp lẫn nhau vào cửa. Từ lúc vào cửa là bắt đầu, không ngừng cởi quần áo cho nhau, ngã vào ghế sofa gần đó, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của cả hai.

Cảm xúc mạnh mẽ của anh tới rất nhanh, Nghê Thiên Ngữ không ngừng phối hợp với anh, sau khi anh hưng phấn lại cười, “Em đau.”

“Là do anh sao?”. Anh cũng nhỏ giọng đáp lại, nằm trên người cô.

“Không phải.” Cô dùng ngón tay chỉ vào bàn trà cạnh ghế sofa, chân của cô đong đưa phạm vi lớn, cùng bàn trà ma sát khiến chân đỏ lên.

Anh nói sát bên tai cô, “Vậy đi lên giường?”

Cô cười không ra tiếng, anh ôm đi tới phòng cô, hai bên da trắng nõn dán vào một nơi, cô lại thấy xúc động. Anh nhẹ nhàng thả cô lên giường, hai tay cô vòng cổ anh không thả, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ chỉ có thể thấy lẫn nhau. Đã từng có lúc anh hỏi cô, cái gì là tình yêu, có lẽ giờ phút này anh có thể đưa ra đáp án, chính là từ đôi mắt của nhau mà nhìn ra được đối phương.

Anh che trên người cô, hưởng thụ phương thức thân mật vui vẻ nhất. Mà cô cảm giác mình như chiếc thuyền bé nhỏ trên biển mênh mông, sóng không ngừng đánh, một lần lại một lần, sau đó càng ngày càng gần với bờ hơn.

Nếu như trước kia nhân vật cô đóng trước mặt anh là giả dối, nhưng giờ phút này, cô cam đoan, tình cảm của cô đều là thật.

Thậm chí, chỉ có mình anh là khiến cô muốn tới gần phía bên kia nhất.

Anh cắn tai cô, “Không cho ở cạnh người đàn ông khác.”

“Được.”

Giống như một lời thế, cũng như một lời cam kết.