Mành Chỉ Đỏ

Chương 8




Ánh tà dương tịch mịch chiếu rọi vào khuê phòng của nữ tử, tô lên cửa sổ hướng Tây một gam màu hổ phách dịu nhẹ. Gốc bồ liễu ngoài cửa viện còn đang say ngủ trong tia nắng Xuân cuối ngày bỗng giật mình tỉnh giấc, từng phiến lá thanh mảnh theo gió đung đưa cùng hòa tấu nên khúc nhạc đằm thắm xoa dịu đi những xúc cảm muộn phiền cô đọng bấy lâu.

Vân Tê ngồi thẳng người dậy rồi búng vào trán nàng một cái:

“Nha đầu ngốc này, có gì đáng cười đâu cơ chứ?”

Nàng đưa tay lên xoa xoa trán rồi ôm lấy cánh tay của Vân Tê, nhẹ giọng thủ thỉ:

“Nếu lời người nói là thật, vậy thì con phải gọi người một tiếng “sư nương” rồi!”

Vân Tê đưa tay chống cằm, giả bộ suy tư rồi gật đầu thích thú:

“Một tiếng “sư nương” này cũng không tệ, rất hợp khẩu vị của ta.”

Nàng và Vân Tê vừa gặp mà đã như quen biết, cả hai người cao đàm khoát luận (*) một lúc lâu, cứ chốc chốc trong phòng lại vang lên những tiếng cười khoái chí.

(*) Cao đàm khoát luận: nói chuyện phiếm, bàn luận suông, không có gì câu thúc.

Có Vân Tê ở bên cùng hàn huyên, nàng bỗng chốc cảm thấy vết thương sau lưng đã đỡ đi phần nào đau đớn. Sau những đợt cười dài nối tiếp nhau, không khí đã bắt đầu chùng xuống. Nhân lúc Vân Tê đang nghiêm túc, nàng khẽ dò hỏi:

“Sư nương, người có biết vì sao lão sư lại cấm con xuống núi không, chẳng lẽ người không tin tưởng con đến như thế sao?”

Vân Tê đưa mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ lúc này đang được nhuộm lên sắc màu hổ phách của ánh chiều tà rồi thở dài nói:

“Con đừng suy nghĩ quá bi quan. Không phải là do lão không tin tưởng con, mà là do thân phận của con khác biệt, và lão có quá nhiều nỗi khổ tâm, vậy nên lão quyết định chọn cách thức an toàn nhất, ràng buộc nhất với con để mong con có thể sống một đời bình an.”

Thân phận khác biệt? Một cô nhi không cha không mẹ như nàng còn có thể có thân thế gì khác người đây? Nội tính trong Phong Linh Đường mà nói, những đứa trẻ như nàng còn ít sao?

Khoan hãy bàn về thân phận, cho dù nàng có là công chúa đương triều đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không cam chịu cảnh sống cá chậu chim lồng suốt đời trên đỉnh Tuyết Vân Sơn.

“Nhưng sư nương… con… con không muốn phải sống như vậy.”

Nỗi nghẹn ngào không biết từ lúc nào đã bắt đầu dâng ứ lên cổ họng nàng.

Mười lăm năm rồi, nàng thui thủi nơi Tuyết Vân Sơn cô quạnh đã mười lăm năm rồi.

Cho dù có Ngân Như thân thiết ở bên, có lão sư hết lòng dạy dỗ, thế nhưng làm sao những điều đó có thể lấp đầy được nỗi trống trải sâu trong trái tim nàng.

Nàng mong mỏi được giống như những cánh hồ điệp say sưa mơ với gió trăng, bay đi theo hương thơm của đồng cỏ nội, mơ được hóa thành những đám mây trắng lười nhác trên trời cao để thong thả trôi đi khỏi những tù túng mà ngạo nghễ ngắm nhìn thế gian rộng lớn đầy những sắc màu này.

Rồi nếu có ngày nào đó chán chường với trời cao lồng lộng, nàng sẽ lại sà xuống mặt đất để kiếm tìm bóng lưng vạm vỡ và ấm áp của đại sư huynh.

Gặp được y rồi, nàng nhất định sẽ thủ thỉ với y rằng nàng rất nhớ y. Suốt hơn hai năm qua y ra đi, không lúc nào nàng không thôi nhung nhớ hình bóng đã từng khảm sâu vào trái tim chất chứa những giá lạnh của nàng. Y thấy nàng khóc, nhất định y sẽ dỗ dành nàng bằng những vòng ôm mạnh mẽ, sẽ xoa dịu nàng bằng những lời an ủi ngọt ngào của những đôi uyên ương quấn quýt mãi mãi chẳng chia lìa.

Đôi mày liễu bất chợt cụp xuống, xóa tan đi mộng cảnh của người thiếu nữ.

Hàn Trọng… suy cho cùng vẫn mãi chỉ là ta một mình yêu huynh mà thôi.

Vân Tê như hiểu được cõi lòng ngổn ngang những tâm sự của nàng. Thật ra nàng và Vân Tê đều giống nhau, đều đã và đang nếm trải cái cảm giác chờ đợi trong vô vọng ấy mà chẳng biết liệu rồi sẽ có một ngày tỉnh lại khỏi giấc mộng miên man kéo dài mãi này hay không.

Vân Tê âu yếm vuốt ve mái tóc nàng, để đầu nàng dựa nặng lên đùi mình rồi khẽ nói:

“Sư nương biết con người con phóng khoáng, yêu thích sự tự do. Mười lăm năm nay con vẫn luôn an phận thủ thường không dám tự ý xuống núi là vì để lão sư con được yên lòng. Uyển Nhi, con là một đứa trẻ ngoan…”

Lệ nóng bất chợt nhỏ từng giọt xuống đuôi mắt, lướt qua cánh môi hồng tựa như cánh hoa anh đào yếu ớt giữa hơi sương, nàng lại nghẹn ngào nói tiếp câu nói còn đang dang dở:

“Ngoan đến độ khiến người khác phải đau lòng…”

Nàng đưa tay chạm nhẹ lên khóe mắt của Vân Tê, nhỏ giọng nói:



“Sư nương, tại sao người lại khóc? Thanh Uyển không buồn nữa, Thanh Uyển sẽ vẫn nghe lời lão sư để người không phải phiền lòng.”

Vân Tê quay mặt đi chỗ khác rồi thầm trách bản thân sao lại để lộ ra bộ dáng yếu đuối này trước mặt nàng.

“Miệng con nói là vậy, nhưng tâm con chỉ mình con hiểu rõ. Uyển Nhi, Ngọc Bội tuy rằng hết lòng yêu thương con, thế nhưng lão không thể nào lo lắng cho con suốt đời này được. Cuộc sống của con, vận mệnh của con là phải do con tự tay nắm lấy.”

Nàng ngẩn người nhìn Vân Tê. Những lời nói đó, những câu khuyên nhủ này, đều là những điều nàng khao khát được nghe, luôn mong mỏi từ chính miệng của lão nói với nàng.

Rằng nàng đã đủ lông đủ cánh, nàng đã có thể bước chân ra thế gian ngoài kia đi một chuyến tiêu dao khoái hoạt, thưởng thức những điều mà nơi Tuyết Vân Sơn êm ả này mãi mãi chẳng thể nào mà có được.

Đến người ngoài cuộc như Vân Tê còn có thể suy nghĩ thấu đáo được như vậy, hà cớ gì lão lại không nhìn ra được mong muốn của nàng.

Ngẫm lại cũng thật đúng với câu nói: “Đương cuộc giả mê, bàng quan giả tỉnh.” (*)

(*) Người trong cuộc lại vờ như không biết, người bên ngoài lại thấu hiểu sự tình.

Nàng gắng gượng nâng người ngồi dậy, dùng ánh mắt chân thành nhất để hỏi Vân Tê.

“Sư nương, người bảo con phải làm thế nào bây giờ?”

Vân Tê thoáng chốc trầm ngâm, những ký ức thời còn thiếu nữ bỗng ùa về qua lớp bụi mờ của quá khứ. Nàng nhớ, đã từng có người nói với nàng một câu, cái câu mà suốt đời này nàng chẳng thể nào mà quên đi được.

“Từ tâm mà động.”

“Từ tâm mà động?”

Nàng nghe thấy câu nói của Vân Tê, nơi khóe môi thầm lẩm nhẩm lại.

“Sư nương, từ tâm mà động là có ý gì?”

Vân Tê khẽ nở một nụ cười diễm lệ rồi nói:

“Con là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ hiểu lời ta nói mà đúng không?”

Tựa như Vân Tê vừa thắp sáng lên trong lòng nàng một ngọn đuốc soi tỏ từng ngóc ngách nơi tâm can. Nàng biết rồi, nàng biết phải làm gì rồi.

Thà rằng một lần đứng thẳng, còn hơn cả kiếp nằm ngang.

Ngay lúc nàng định mừng rỡ cảm ơn thì Vân Tê đã đứng thẳng người dậy khỏi chiếc giường rồi đưa tay phủi phủi vạt áo.

“Sư nương phải đi rồi. Uyển Nhi, thành hay bại đều do con, thế nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần con ngoảnh mặt lại, sư nương vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ con.”

Nàng khẽ nhắm mắt để lời nói ngọt ngào đó của Vân Tê nhuấm dần vào trong tâm khảm, niềm hạnh phúc lúc này liệu còn lời nào có thể tả xiết.

“Sư nương, người sẽ nói cho con biết thân phận thực sự của người chứ?”

Đôi chân chuẩn bị khinh công rời đi bỗng chốc dừng lại. Vân Tê quay đầu dịu dàng nhìn nàng, nơi khóe môi chẳng biết từ lúc nào đã hiện lên một nụ cười rạng rỡ. Những tia nắng cuối ngày giờ đây chiếu rọi vào nửa khuôn mặt yêu kiều đó tựa như bức điêu khắc hoàn mỹ nhất thế gian.

Chẳng nói một lời, gót sen đã dứt khoát bước đi khuất khỏi căn phòng trống vắng.

Thế nhưng đối với nàng, nụ cười khi ấy, vẻ mặt dịu dàng khi ấy của Vân Tê lại có giá trị hơn tất cả thiên ngôn vạn ngữ mà lòng người có thể nói ra.

Bóng hình Vân Tê vừa đi khuất, chợt có tiếng bước chân có phần gấp gáp vang lên trước cửa phòng.

Một nam nhân với dung mạo có thể cho là khôi ngô bước đến, trên tay y còn cầm theo một chiếc khay với lỉnh kỉnh hàng chục vị thuốc bên trên.

Y vừa trông thấy nàng, liền cất lên giọng nói có phần dồn dập:

“Sư muội, muội có làm sao không? Thứ lỗi cho huynh về muộn, bây giờ mới có thể đến chăm muội.”

Nàng khẽ mỉm cười, sau đó chỉ tay về phía bên cạnh giường ý bảo y ngồi xuống.



“Thập Thất huynh đâu cần phải tự trách mình. Huynh bộn bề trăm công nghìn việc mà vẫn còn lo lắng cho muội, muội cảm kích huynh còn chẳng đủ nữa là.”

Thập Thất thả người ngồi xuống cạnh nàng, đưa mắt nhìn quanh quất trên người nàng rồi lo lắng nói:

“Muội có biết khi nghe tin muội bị Đường chủ nghiêm trị, ta đã hốt hoảng đến mức nào không. Thường ngày người đối xử với muội như nữ nhi ruột thịt, vậy mà bây giờ vì nguyên do gì lại ra tay không chút lưu tình như vậy?”

Nàng khẽ lắc đầu, tay ngọc vô thức mân mê chiếc trâm cài tóc bằng vàng vừa được Vân Tê gỡ hộ khỏi tóc, bâng quơ đáp lại:

“Đây là chuyện riêng của muội, mong huynh đừng trách muội chẳng thể nhiều lời.”

Nghe thấy nàng nói vậy, Thập Thất cũng không hỏi tiếp nữa. Y hơi nhấc tay lên, sau một hồi do dự mới có đủ can đảm để nắm lấy tay của nàng.

“Nếu trong lòng muội có tâm sự, hãy cứ nói với ta. Cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến thế nào đi chăng nữa, muội cũng vẫn còn có ta đứng về phía muội.”

Nàng mỉm cười gật đầu với Thập Thất. Ở trong Phong Linh Đường này, ngoại trừ lão sư và Ngân Như ra, nàng còn may mắn có được một vị sư huynh quan tâm chăm sóc cho nàng từ khi nàng còn nhỏ. Cả hai người cũng có thể được gọi như là thanh mai trúc mã cũng chẳng sai.

“Cảm ơn huynh.”

Thập Thất ngẩn người nhìn nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Tuy rằng giờ đây nàng chẳng tô điểm phấn son, thế nhưng trong mắt y, lúc nào nàng cũng giống như một viên ngọc quý chẳng có lấy một vết xước.

Thập Thất húng hắng ho để lấy lại được sự tự nhiên, sau đó y hất đầu về phía cửa viện trêu nàng:

“Sư muội đúng thật là được nhiều người yêu quý! Các đệ tử hay tin muội bị thương liền kéo hết cả đám về phía cửa viện để thăm hỏi, từ nãy đến giờ vẫn còn tranh chấp dữ dội bên ngoài đó kìa.”

Nàng bật cười thành tiếng, đôi mắt long lanh nhìn Thập Thất.

“Sau đó thì sao? Huynh có thể vượt qua tất cả bọn họ để vào trong này đầu tiên à?”

Thập Thất thấy nàng cười vui vẻ, bỗng chốc trong tâm y cũng trở nên rộn ràng. Y đưa tay xoa vai bóp chân, làm như vừa trải qua một phen khổ cực.

“Cũng may cho muội là sư huynh của muội trong Đường cũng có một chút tiếng nói. Nếu không bây giờ muội đã bị cái đám ô hợp kia làm cho ngủ không ngon giấc rồi.”

Nàng thân mật vỗ vai Thập Thất, sau đó hơi cúi người cầm lên mấy vị thuốc y vừa đưa tới để lên ngang tầm mắt ngắm nghía.

“Chỉ có huynh và Ngân Như mới thực tốt với muội. Thập Thất, cảm ơn huynh.”

Sau khi nói một câu cảm ơn xong, nàng đặt lọ thuốc xuống rồi hỏi:

“Thập Thất, huynh có biết lão sư đang ở đâu không, muội muốn gặp người.”

Biết nàng có điều khó nói, thế nên Thập Thất cũng chẳng tiện nhiều lời, y đáp:

“Sau khi đi khỏi Nghinh Uyên viện, Đường chủ đã đến Tàng Kinh Các rồi.”

Nghe thấy vậy, nàng liền đứng dậy, bước chân ra khỏi cửa phòng.

“Sư muội, giờ người có lẽ vẫn còn đang giận muội, hay để lúc khác hẵng đi, dù gì hai người cũng vừa mới bất hòa.”

Nàng mỉm cười với Thập Thất, đôi chân vẫn rảo bước về phía trước.

“Ý muội đã quyết, huynh không cần lo lắng, còn về mấy lọ thuốc kia lát nữa muội sẽ dùng sau.”

Cứ thế rời đi như vậy quả thực áy náy, dù gì đối với nàng lần này, Thập Thất cũng tốn một phen tâm ý. Nàng xoay người lại, nói thêm:

“Để cảm tạ huynh, lần sau muội sẽ làm mấy món thật ngon đãi huynh nhé.”

Thập Thất vẫn ngồi ngơ ngẩn nhìn bộ dáng thướt tha yểu điệu của nàng, dường như tâm trí y đã ở tận đẩu tận đâu rồi.

Đến khi y tỉnh táo trở lại, chẳng biết nàng đã rời đi từ lúc nào. Trong căn phòng nhỏ này, chỉ còn lại mỗi mình y và hương thơm dìu dịu của người thiếu nữ ấy.