Mang Vợ Về Nuôi

Chương 29






Bà Diệu bất ngờ khi không tự dưng đâu ra người bên thông gia tìm đến trong khi trước đó bà không hề nghe nói gì. Chỉ biết Ngọc Thảo mồ côi.

—Giờ sao bà ? Có cho vô không ?

—Dẫn họ vô đây.

–-Dạ bà

Xuyến quay người đi ra ngoài, Tuệ Vy bên cạnh hỏi ngay.

–-Sao cô dượng của cô ta lại tìm đến tận đây vậy bác ? Hay do cô ta kêu đến

–-Bác cũng không biết, mà đâu lòi ra cô dượng vậy không biết. Nó mồ côi mà

–-Cô ta có nguồn gốc không rõ ràng chắc là gia đình cũng phức tạp

–-Bà ơi con dẫn họ vô rồi đây

Ông Tấn và bà Tím từ khi bước qua cánh cổng lớn thì đã hoa mắt vì sự rộng lớn giàu có ở đây. Bây giờ vào đến trong nhà thì càng thêm choáng ngợp. Đưa mắt nhìn dáo dác, bà Diệu thấy vậy thì khó chịu.

–-Hai người nói mình là cô dượng của ai ?

Lúc này cả hai người khều tay nhau rồi cúi đầu.

–-Dạ thưa bà, chúng tôi là cô dượng của Ngọc Thảo con dâu của bà. Nay vợ chồng tôi đến là muốn thăm cháu mình.

–-Sao tôi chưa bao giờ nghe con dâu nói mình có cô dượng, mà sao lại biết nhà mà tìm đến

–-Nói không dám giấu ba mẹ Ngọc Thảo không mai qua đời một tay vợ chồng tôi nuôi lớn cho ăn học, chưa nhờ vả được gì thì không biết nghe lời ai mà nó bỏ nhà đi. Vợ chồng tôi phải vất vả đi tìm lên đến tận đây. Tiền thì hết phải làm thuê để sống qua ngày còn tìm cháu mai sao hôm qua chồng tôi giữ xe ở nhà hàng đã gặp được.

–-Vậy nó chỉ cho hai người đến đây à ?

Bà Tím nhìn ông Tấn, ngầm nhận được ám chỉ của chồng bà liền gật đầu.

–-Dạ đúng vậy. Con bé cũng nói làm dâu ở đây.

–-Tôi hiểu rồi, nếu vậy để tôi kêu nó xuống hỏi chuyện. Xuyến lên lầu kêu mợ xuống cho bà

–-Dạ bà

☆☆☆☆

Tôi đang ngồi trong phòng nhìn chuông gió đung đưa ngoài cửa sổ thì Mạnh Hưng trở lên.

–-Xong rồi hả anh ?

–-Mẹ còn cúng kiến gì nữa á ?

–-Dạ mà khách đến đủ chưa anh

–-Có ai đâu, mẹ chỉ rủ mỗi nhà Tuệ Vy mà ba mẹ cô ấy không đến được chỉ mình cô ấy tới thôi. Mà giờ em theo anh xuống nhà nha

Biết mẹ chồng không thích mà có thêm Tuệ Vy nên tôi từ chối.

–-Thôi em không xuống đâu

—Sao vậy ? Chuyện của mẹ thì em không cần phải lo, tại mẹ nói vậy thôi em con dâu xuống là phải lẽ mà

” cốc…cốc…cốc “

Nghe tiếng gõ cửa tôi nói :

–-Không biết là ai ? Hay thím Hai ?

–-Để anh ra xem

Mạnh Hưng đi đến mở cửa tôi nhìn theo thì thấy là Xuyến.

—Bà chủ kêu mợ xuống dưới nhà có việc

Tự nhiên nghe mẹ chồng kêu trong lòng tôi có chút bất an. Mong là không có chuyện gì.

–-Mẹ gọi em không biết có gì không ?

–-Chắc xuống chơi đó. Để anh đưa em xuống

Tôi nghĩ không đơn giản như vậy nhưng vẫn xuống xem rồi mới biết, thế là tôi cùng anh đi xuống dưới nhà.

–-Ngọc Thảo ! Cô dượng nhớ con quá.

Tôi đứng lặng trân khi thấy hai người họ. Tại sao họ lại biết tôi ở đây mà tìm đến.

–-Hai người này là ai vậy mẹ ?

Mạnh Hưng lên tiếng hỏi.

–-Con tự đi mà hỏi vợ con, nó cho địa chỉ để người nhà nó tìm đến. Mà sao con nói nó mồ côi mà giờ lòi ra cô dượng vậy ?

–-Đây là cháu rể phải không ? Người gì mà đẹp trai quá lại còn giỏi nữa. Ngọc Thảo nhà cô thật có phước

” Bốp

Mạnh Hưng tiến đến túm lấy cổ áo ông Tấn mà dơ tay đấm mạnh, máu rỉ ra bên khóe miệng. Ông ta ôm mặt rên lên trong đau đớn. Hành động đó của anh khiến ai nấy đều kinh ngạc.

—Cút khỏi đây ngay cho tôi.

Mạnh Hưng lớn tiếng quát làm cho ai nấy cũng giật mình. Nhất là bà Tím đang đỡ lấy chồng.

–-Sao con lại có thể đuổi cô dượng, con có biết nếu không nhờ cô dượng nuôi dưỡng Ngọc Thảo khôn lớn nên người thì lấy đâu vợ cho con cưới. Mà giờ con lấy oán báo ơn đánh người nuôi vợ mình vậy ?

– Đừng để tôi nói lần thứ hai. Vợ tôi không có cô dượng nào hết

–-Ngọc Thảo sao con đứng im đó để chồng con đánh đuổi cô dượng vậy. Con ỷ giờ mình có chồng giàu rồi vô ơn phủi sạch tất cả không nhìn người thân

Đột nhiên tôi thấy choáng váng, mọi thứ quay cuồng trước mắt. Bóng tối ập đến tôi không còn biết gì nữa…

–-Ngọc Thảo ! Em sao vậy ?

Mạnh Hưng nhanh tay đỡ kịp Ngọc Thảo. Anh vô cùng lo lắng nhưng không quên nhìn đến ông Tấn với ánh mắt hiện lên tia sát khí.

–-Tôi nói hai người cút khỏi nhà tôi. Đừng bao giờ giác mặt đến đây nhận cô ấy là cháu. Từ ngày các người đuổi cô ấy thì chính các người đã đánh mất đi người cháu này rồi.Con Xuyến tiễn khách, từ giờ không được tự ý mở cửa cho người lạ vào.

Nói rồi Mạnh Hưng bế Ngọc Thảo ngược lên lầu.

–-Mợ làm sao vậy ?

Bà Hai từ trong bếp đi lên thấy thì hỏi.

–-Bà Hai gọi bác sĩ Chinh đến cho tôi ngay

–-Dạ cậu

Bác sĩ Chính là bác sĩ riêng theo dõi sức khỏe Ngọc Thảo. Bà Hai nhiệm vụ chăm sóc cho cô nên cũng biết.

Bà Diệu nãy giờ ngồi im không nói gì lúc này mới lên tiếng.

–-Con trai tôi cũng nói rồi hai người đi được rồi đó

–-Kìa bác thông gia bác là người lớn mà bác làm vậy coi sao được. Chúng tôi dù gì cũng là người thân của con dâu bác mà. Tôi đến thăm cháu gái tôi chứ có xin xỏ gì mà đuổi như đuổi tà vậy ?

–-Để làm gì thì tự hai người biết, tôi không thích nhiều lời.

Bà Tím nhìn ông Tấn, cứ tưởng sẽ đổi đời nào ngờ lại cái kết xấu mặt.

–-Mời hai người đi cho

Cả hai người chỉ đành lủi thủi ra ngoài dù không hề cam tâm.

–-Sao cô ta lại ngất xỉu rồi, hay là sợ ?

Tuệ Vy cố tình đặt nghi vấn với bà Diệu, nhìn cô bà ta hỏi :

–-Ý con là gì ?

–-Thì chuyện cô dượng của cô ta tìm đến, chắc giả vờ ngất để chối bỏ liên can

–-Kệ nó, miễn cháu nội bác không bị làm sao. Mà bác đâu chấp nhận nó nên người thân họ hàng nó càng không, nhìn thôi đã biết người tham tiền rồi.

–-Dạ bác nói đúng, thôi để bác đi ra cúng cho xong. Còn chờ chút rồi ăn cùng bác và Mạnh Hưng nha

–-Dạ con chợt nhớ quên chút chuyện con ra ngoài chút rồi con về ngay

–-Vậy con đi đi

Nói rồi Tuệ Vy đi nhanh ra ngoài.

Lúc này bác sĩ Chinh cũng đến được bà Hai dẫn lên trên lầu để khám cho Ngọc Thảo. Mạnh Hưng đứng bên cạnh sốt ruột không yên

–-Vợ tôi bị làm sao vậy bác sĩ ?

–-Mợ chỉ bị kích động nên ngất thôi chứ không gì nghiêm trọng đâu cậu. Tôi sẽ kê toa thuốc bổ cho mợ uống để an thai.

–-Cảm ơn bác sĩ

Sau đó bác sĩ Chinh ra về, Mạnh Hưng ngồi bên giường nắm lấy tay Ngọc Thảo. Ánh mặt chất chứa yêu thương.

–-Anh sẽ không để họ tiếp cận làm phiền đến cuộc sống của em nữa. Bao nhiêu vất vả đau khổ trước kia đã qua rồi. Em không cần phải sợ nữa, đã có anh bên cạnh anh sẽ bảo vệ em.

☆☆☆☆☆

–-Ông thấy rồi đó giờ họ đuổi mình rồi, nhà còn vô không được thì nói gì đến đổi đời

Ông Tấn cay cú ra mặt.

–-Ai mà biết họ có tiền lại phách lối như vậy

–-Thế rồi giờ công không chẳng được gì, mà công nhận sao số con Ngọc Thảo may mắn như thế chứ ? Ăn sung mặc sướng ở trong biệt thự đi xe sang

–-Giờ tôi có cách này ?

Bà Tím nhìn chồng.

–-Cách gì ông nói đi

–-Bà là cô nó bà ráng năn nỉ kể khổ với con Ngọc Thảo, nó mềm lòng nó sẽ cho chúng ta tiền

Bà Tím không quên những việc làm ngày trước của mình với Ngọc Thảo nhưng nghĩ đến tiền bà ta lại bất chấp.

–-Ừm, ông nói cũng được đó mà giờ làm sao để gặp được nó đây

—Giờ về hôm khác mình đến, cứ kêu nó ra đây gặp là được

–-Tôi sợ nó không chịu gặp tôi và ông thôi

–-Mình bà nó sẽ gặp. Giờ thì về thôi

–-Ừm

Cả hai dẫn nhau thất thểu đi bộ ra về, được một đoạn thì có tiếng gọi.

–-Hai người chờ tôi chút

Bà Tím và ông Tấn quay lại nhìn thấy Tuệ Vy thì thắc mắc, lúc nãy cô có trong nhà không biết quan hệ thế nào mà giờ lại đuổi theo. Hai người cũng đứng lại.

–-Cô gọi chúng tôi à ?

—Đúng, hai người là cô dượng của Ngọc Thảo à ?

–-Phải, mà cô là ai ? Sao lại đuổi theo chúng tôi

–-À tôi là vợ sắp cưới của Mạnh Hưng, con dâu của nhà này.

Bà Tím thắc mắc.

–-Nhà này có hai người con trai à ? Vậy cô là chị dâu hay em dâu của Ngọc Thảo ?

–-Không, nhà này chỉ có mỗi một người con trai là anh Mạnh Hưng thôi và tôi là vợ được mẹ anh ấy chọn.

–-Nhưng chẳng phải Ngọc Thảo cháu gái tôi là dâu nhà này sao ?

—Cô ta chỉ là đẻ thuê thôi. Vì cô ta dụ dỗ anh Mạnh Hưng có thai giờ đến đây ở chờ ngày sinh. Nói là dâu nghe sang vậy thôi

Ông Tấn vỡ mộng.

–-Hóa ra là thế, bởi tôi nói nó làm gì số hưởng như vậy. Chỉ là đẻ mướn không sớm nửa cũng bị tống cổ ra. Tôi với bà cũng có khi phải chứa chấp nó, thêm cục nợ

Bà Tím chẳng còn tâm trạng gì nữa khi nghe Tuệ Vy nói. Mộng giàu sang của bà đã tan thành mây khói.

–-Vậy cô theo chúng tôi làm gì ?

—Tôi sẽ cho hai người tiền

Ông Tấn và bà Tím nhìn nhau sửng sốt không dám tin tiền từ trên trời rơi xuống. Hai người tuy ở quê nhưng lại rất sành đời, không tin tự ai lại cho không ai cái gì trong khi họ chỉ mới gặp nhau lần đầu.

Ông Tấn đặt nghi vấn ngay.

–-Không tự dưng cô lại cho tiền tụi tôi. Cô muốn gì ?

Tuệ Vy với ánh mắt toan tính thâm sâu.

–-À nói ra tôi cũng chỉ thấy tội Ngọc Thảo thôi, vì đứa con của cô ta sau này là của tôi nên tôi chỉ muốn giúp cô ấy nhưng cần cô dượng là hai người phụ mới được

–-Cô nói gì mà tôi không hiểu gì hết ? Gì mà giúp con Ngọc Thảo rồi cần vợ chồng tôi

–-Chuyện tôi sẽ nói sao ? Giờ tôi đưa trước cho ít tiền, hai người đưa số điện thoại để tôi liên lạc sau

Tuệ Vy lấy trong túi xách xấp tiền toàn mệnh giá 500k đưa cho ông Tấn nhưng bà Tím đã nhanh tay cầm lấy mắt sáng rỡ.

–-Ông đưa số điện thoại cho cô ấy đi

Ông Tấn lấy điện thoại cùi bắp ra cho số Tuệ Vy, khi đã xong cô nhếch môi cười rồi nói :

–-Hai người đi đi, có gì tôi liên lạc

Bà Tím hơi khó tin

–-Vậy thôi hả ? Còn tiền này của chúng tôi đúng không ?

—Đúng, đây chỉ là số ít thôi. Khi làm xong việc tôi còn cho nhiều nữa

–-Được, có gì cô cứ gọi. Chúng tôi đi đây

Cả hai vui vẻ hí hửng cầm tiền rời đi, Tuệ Vy đứng nhìn nở nụ cười đắc ý rồi quay trở vào nhà.

☆☆☆☆

Tôi mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong phòng còn Mạnh Hưng thì ngồi ngay bên cạnh. Tôi nhớ lại lúc dưới nhà tự nhiên mình lại ngất, đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh của cô dượng mình, hai con người mà tôi không bao giờ muốn thấy, nhất là ông ta. Sau bây giờ họ lại đến tận nhà, làm sao họ biết được chứ, nghĩ thế nào tôi cũng không thể nghĩ ra được.

— Em thấy trong người sao ?

Tôi nhìn anh mà lòng áy náy.

–-Em khỏe, em xin lỗi vì để anh lo lắng

–-Ngốc quá, sao lại xin lỗi chứ ? Em đừng suy nghĩ gì hết. Họ sẽ không đến phiền mình nữa

–-Em không biết sao họ lại tìm được đến đây, không lẽ lần gặp ở nhà hàng ông ta theo dõi em

–-Ông ta đã gặp em ?

Tôi gật đầu.

–-Dạ, em đã nhìn thấy ông ta vào hôm ăn liên hoan của trường, em đã bỏ về. Em rất sợ vì ám ảnh trong quá khứ, em nghĩ ở đây rộng lớn sẽ không gặp đâu, em cũng không đến nhà hàng đó lần nào nữa nhưng trùng hợp bữa đó anh kêu tài xế đưa em đến. Ông ta thấy em níu kéo. Sau đó tài xế ra mặt ông ta liền trốn đi. Em định kể anh nghe nhưng không có cơ hội.

–-Thôi được rồi, không sao hết. Kệ bọn họ em chẳng liên quan gì đến họ hết.

—Em sợ…

–-Có anh đây anh sẽ bảo vệ em

Trong tâm tôi chuyện buổi tối ngày hôm đó như một cái bóng đè nặng lấy tôi. Dù đã cố quên nhưng đôi khi nó lại lởn vởn trong đầu. Bây giờ xuất hiện lại càng khiến tôi bất an. Không biết do có thai tâm trạng thay đổi nên khi nãy tôi ngất. Trong thâm tâm tôi vẫn xem cô là người thân dù cho bà không yêu thương tôi, nghe lời một phía từ ông ta mà đuổi tôi. Ngày đi tôi tự hứa với lòng sẽ cố gắng để trở về trả lại công ơn nuôi dưỡng của bà.

–-Cậu ơi bà kêu cậu xuống ăn cơm

Bên ngoài cửa là tiếng của Xuyến.

–-Anh xuống ăn cơm với mẹ đi

–-Em đi luôn nha

–-Thôi em mệt muốn nghĩ, tý thím Hai mang đồ ăn lên cho em mà. Anh đừng lo, anh xuống đi để mẹ đợi

–-Vậy tí anh lên với em

Tôi gật đầu mỉm cười với anh. Khi anh đi rồi tôi lại suy nghĩ, giờ cô đang khó khăn tôi nghĩ đây là cơ hội để mình trả ơn. Nhưng không biết phải làm sao liên lạc, mà tôi cần bàn lại với anh mới được. Tôi không thể tự ý mình quyết định.

Mạnh Hưng vào phòng ăn thì đã thấy bà Diệu cùng Tuệ Vy cười nói vui vẻ. Anh biết rõ mẹ mình thích Tuệ Vy hơn Ngọc Thảo dù trong lòng hơi khó chịu nhưng vẫn ngồi xuống không tỏ thái độ gì.

–-Anh Mạnh Hưng xuống rồi mình bắt đầu ăn đi bác.

–-Ừm con cứ ăn tự nhiên như ở nhà nha. Mà Mạnh Hưng bác sĩ đến khám bảo sao ?

—Dạ bác sĩ nói có thai nên tinh thần bị ảnh hưởng dẫn đến ngất do tâm lý thôi.

–-Có khi do sợ không chừng

Tuệ Vy vừa nói xong thì bắt gặp ánh mắt Mạnh Hưng hướng đến mình liền cúi đầu xuống ngay. Anh trầm giọng cố tính nhấn mạnh.

—Cái gì không biết thì nên im đừng cố chứng tỏ bản thân mình là hay

Bà Diệu lên tiếng bên ngay.

–-Tuệ Vy nói vui thôi có gì mà con làm quá vậy hả ?

–-Lời nói không đúng về vợ mình con có quyền phản bát chứ mẹ

–-Thôi được rồi, đang ăn cơm đừng làm không khí mất vui. Mà ba con nói đi về liền mà đền giờ cúng rồi ăn cũng chưa về

–-Chắc gặp bạn bè tán gẫu thôi. Năm nào mà không vậy ?

–-Ừm chính vì đám trùng nên nhà mình đâu làm rình rang, ở nhà mẹ cúng con ba con thì đi qua nhà bà dì ăn đám của ông dượng con.

–-Biết vậy mà mẹ nhắc làm gì, nào ba về tài xế chở về. Thôi con ăn no rồi con lên phòng

—Sao anh ăn ít vậy ? Nếu anh giận lời nói khi nãy thì cho em xin lỗi, em chỉ lỡ miệng nói vui thôi mà

–-Cái gì đã nói qua tôi không thích nói lại. Mà từ giờ em ít đến đây đi sẽ tốt hơn

–-Sao con lại nói Tuệ Vy như vậy ? Con bé đến chơi đụng phạm gì ? Trước giờ vẫn vậy mà

–-Giờ Ngọc Thảo đã làm dâu nhà này con không muốn có chuyện phân biệt làm vợ con không vui

–-Em hiểu rồi, em đến chỉ muốn trò chuyện để bác vui chứ em đâu suy nghĩ hay nói xấu gì ai đâu. Nếu anh không thích thì em không đến, thưa bác con về

Tuệ Vy vờ khóc lóc rồi đứng dậy đi về, bà Diệu tức giận.

–-Sao con lại quá đáng với Tuệ Vy như thế ? Chắc nó tỉ tê gì đây mà ?

–-Ngọc Thảo không nói gì hết nhưng mẹ thích Tuệ Vy cũng không cần phải thiên vị đến mức như vậy. Giờ Ngọc Thảo là dâu của mẹ mà

– Con còn biết nói, Tuệ Vy là đứa con dâu mẹ nhắm cho con. Con bé tốt vậy mà con không chọn lại đòi cưới đứa gốc gác phức tạp. Như hôm nay cô dượng nó đến tận đây, nhìn thôi đã biết tham tiền, nhìn nhà mình giàu mặt thèm đến chảy dãi

–-Họ là họ không dính líu đến Ngọc Thảo. Hai chuyện không liên quan nhau. Mẹ đừng nghĩ con không biết sao hôm nay mẹ lại muốn con ở nhà và mời cả nhà Tuệ Vy sang chơi còn cả việc không muốn Ngọc Thảo xuống nhà. Con không nói là muốn dành sự tôn trọng cho mẹ. Con nhắc lại con chỉ có người vợ là Ngọc Thảo mà thôi. Con yêu cô ấy, mẹ đừng cố gắng gáng ghép con với Tuệ Vy nữa được không ? Như thế chỉ khổ cô ấy mà thôi

Nói rồi Mạnh Hưng bỏ ra ngoài, bà Diệu tức mà không thể làm gì ngoài việc giận cá chém thớt.

–-Con Xuyến đâu ra đây dẹp coi.

–-Dạ bà con làm này xong con ra ngay

–-Mày lề mề gì vậy hả ? Nhắm làm được thì làm còn không thì thôi đi

–-Dạ bà để tôi dọn cho

Bà Hai đang rảnh tay nghe vậy đi đến dẹp.

bà Diệu không nói gì mà đứng lên đi ra ngoài.

–-Này có phải việc bà đâu mà bà dành làm vậy bà Hai ? Chắc đang muốn nịnh bà chủ chứ gì ?

–-Cô Xuyến đừng nghĩ vậy ? Cô bận không dẹp được thì tôi dẹp thay thôi

–-Ai mà biết được chứ ? Có khi miệng nói tốt mà trong lòng đang mong tôi bị đuổi

–-Cô đừng suy bụng ta ra người. Nếu cô ra rồi vậy cô dẹp đi

Bà Hai bỏ đi làm công việc của mình để đó cho Xuyến dẹp, đã ghét bà Hai giờ thêm việc này càng làm cho Xuyến cay cú hơn. Cho là bà Hai nhân cơ hội lấy lòng bà Diệu nên Xuyến nghĩ cách trả đũa.

Nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, cảm thấy bụng hơi đói muốn ăn chút gì mà giờ này đã khuya phiền thím Hai thì kì, Mạnh Hưng làm việc đến muộn mới nghĩ nên tôi không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của anh. Nhẹ nhàng lấy tay anh ra khỏi người rồi tôi rón rén bước xuống giường. Mở cửa tôi đi ra ngoài định xuống bếp xem có gì ăn không, lúc đến gần phòng ăn thì phía hành lang nơi nghĩ của thím Hai và Xuyến có bóng đen vừa vụt qua. Hình như từ hướng phòng thím Hai ra thì phải…