Cậu ấy nhường chỗ cho hai người cùng nhìn vào màn hình, nơi hiển thị bài đăng.
[Gần đây xuất hiện một website ước nguyện, tôi đã thử và thấy rất linh nghiệm! Các bạn đã dùng thử chưa?] Tiêu đề có vẻ bình thường.
Lục Kiến Vi từng nghe nói về các website ước nguyện, nhưng thực tế chúng đều là giả mạo, không có website nào như vậy thực sự tồn tại.
Cô nhìn xuống phân bình luận... Cảm thấy rùng mình.
[Topic: Tôi tình cờ vào website ước nguyện này, trang web có một hồ nước, cầu gì được nấy, chỉ cần trả một cái giá xứng đáng! Tôi đã cầu 3 lần, mỗi lần đều thành công.
Lần đầu chỉ là thử nghiệm nhỏ, cầu đứng nhất lớp! Lần thứ hai to tát hơn, cầu trúng số độc đắc 100 triệu! Lần thứ ba tôi cầu cho cô gái tôi ghét bị hủy dung và cũng thành công! Lần tiếp theo, tôi muốn cầu cho thầy chủ nhiệm chất... Tôi đã đặt cược lớn.] Lục Kiến Vi nhíu mày khi đọc xong topic này.
Lâm Vũ Tư không nhịn được, kêu lên: "Những điều cậu ta cầu thật độc ác!"
Không biết cô gái và thây chủ nhiệm đã làm gì mà tác giả bài đăng lại buông lời độc ác như vậy?!
Lục Kiến Vi nói: "Những điều đó không phải là ước nguyện nữa."
"Hai lần đầu có thể coi là ước nguyện nhưng hai lần sau rõ ràng là nguyền rủa."
Nhưng điều Lục Kiến Vi quan tâm nhất là câu hỏi mà nhiều người trong phần bình luận cũng đang thắc mắc.
Đó là họ phải trả giá gì để ước nguyện của họ thành sự thật.
Điều kỳ lạ là... Chủ nhân của bài viết sau đó không phát biểu thêm nữa.
Phân còn lại của bài viết chỉ còn lại những bình luận của người khác! Có người không tin, có người tin, cũng có người hỏi trang web ước nguyện đó gọi là gì.
Cho đến khi lượt bình luận vượt quá hàng trăm thì bài viết đã bị quản trị viên đóng với lý do là tin đồn thất thiệt.
Bài viết này không lâu sau cũng sẽ bị xóa và không ai biết chủ topic đã biến mất là ai?! Cũng không biết người đó đã đi đâu.
Lâm Vũ Tư rụt cổ lại: "Bây giờ nhiều thứ như thế này lắm, vì không hài lòng với thực tế nên tích tụ oán khí rồi lên mạng dùng lời nói để trả thù."
Lục Kiến Vi cũng đồng ý với cô ấy.
Nhưng trang web này trông có vẻ khá kỳ lạ.
Tô Minh Nghiêm làm mới diễn đàn, bài viết trên trang chủ này đã biến mất, không thể tìm thấy thông qua từ khóa nữa.
Cậu ấy nói: "Quả nhiên là bị xóa rồi."
Tô Minh Nghiêm gãi đầu, nói: "Tối nay, trang web chính thức của Xuất Vân Quan sẽ hoàn thành! Tôi cũng đã giúp cô đăng ký một tên miền."
Lục Kiến Vi không rành về mảng này, chỉ có thể cảm ơn cậu ấy.
Nghĩ đến điều này, cô lại lấy ra một lá bùa, hỏi: "Bây giờ cậu đang độc thân đúng không?”
Tô Minh Nghiêm ngạc nhiên đến nỗi mất đi khả năng suy nghĩ, lắc đầu như cái trống bỏi: "Đúng vậy."
Cậu ấy đã độc thân nhiều năm, có thể nói là từ nhỏ đến lớn chưa từng có bạn gái.
Lục Kiến Vi đặt lá bùa lên bàn, nói: "Lá bùa này là bùa đào hoa! Hãy mang theo bên người." Cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều, việc tặng một lá bùa không là gì cả.
Tô Minh Nghiêm từng nghe về loại này, nghi hoặc hỏi: "Bùa đào hoa có nghĩa là sẽ có bạn gái à?"
Lục Kiến Vi nói: "Cậu có thể hiểu thế cũng được nhưng nó không phóng đại như vậy đâu! Lá bùa này chỉ là làm cho vận đào hoa của cậu tốt hơn một chút... Còn có thành hay không phải phụ thuộc vào chính cậu."
Nếu thật sự chỉ cân có bùa là có bạn gái thì thật là giả tạo.
Tô Minh Nghiêm lập tức cho bùa vào túi, nở nụ cười rạng rỡ: "Thật tuyệt, tôi đã hình dung ra cảnh mình thoát khỏi cuộc đời độc thân rồi."
Việc làm một trang web chính thức đổi lấy điều này thật là quá hời.
Sau khi thảo luận thêm một số vấn đề về trang web chính thức và xác định ngày có thể sử dụng, Lục Kiến Vi quay trở về đạo quan.
Lục Trường Lan đang dọn dẹp đồ đạc.
Anh giải thích: "Một yêu cầu từ khách hàng cũ, về vấn đề vợ của anh ta bị hồ ly nhập."
Lục Kiến Vi lập tức nhớ ra... Khách hàng cũ này thật sự là xui xẻo.
Trước kia anh ta là thành viên VIP của một câu lạc bộ ngoại khóa, thường xuyên tổ chức các hoạt động ngoài trời như leo núi, thám hiểm khu rừng.
Sau đó, anh ta cứu một con cáo.