Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 61




Dựa trên tình huống hiện tại, cô chỉ có thể đoán rằng nguyên nhân tử vong có thể liên quan đến chiếc xe này, nhưng là bị tông chết hay chết vì lý do khác thì đó lại là một vấn đề khác.

Đạo diễn Trương nhớ lại những thông tin mình tìm được trên mạng, nhắc nhở: "Tôi có tìm hiểu chiếc xe buýt này từng nổi tiếng vì vụ án hành khách thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi tử vong! Nhưng các vụ án không xảy ra cùng một thời điểm nên việc tra cứu là bất khả thi."

Lộ trình của chiếc xe này được công †y xe buýt cung cấp nhưng đã từng có nhiều vụ tai nạn giao thông xảy ra và để tra cứu cụ thể thì phải đến đồn công an.

Làm sao đồn công an có thể cho phép họ tra cứu một cách vô cớ như vậy?!

Lục Kiến Vi mỉm cười: "Tối nay sẽ biết thôi." Chẳng có gì phải sợ cả! Chỉ là một con ma nên diệt đi là xong.

Thấy dáng vẻ tự tin của cô, đạo diễn Trương càng tin tưởng hơn.

Nếu cô bắt đầu sợ hãi, ông ấy sẽ thực sự nghi ngờ khả năng của Lục Bán Tiên này! Điều đó cũng sẽ khiến ông ấy đau lòng hơn vì số tiền đã chỉ trả...

Đạo diễn Trương mím môi gật đầu, sau đó gọi phó đạo diễn: "Phó đạo diễn, anh qua đây một chút."

Phó đạo diễn là người phụ trách lái xe, đóng vai trò là tài xế nhưng ký ức của anh ấy hoàn toàn khác với đạo diễn Trương và cặp diễn viên chính, giống như đang lái một chiếc xe hoàn toàn khác vậy đó.

Lục Kiến Vi chăm chú nhìn vào phó đạo diễn một lúc, cuối cùng nói: "Anh kể lại chuyện tối qua đi."

Phó đạo diễn nghi ngờ nhìn cô... Anh ấy cứ tưởng cô gái xinh đẹp này là nhân vật mới do đạo diễn mời đến mà sao... Cô lại đặt ra câu hỏi lại kỳ cục như vậy?!

Đạo diễn Trương bực bội nói: "Bảo anh nói thì nói mau! Lề mề cái gì?!"

Mặt trời đã lặn, nhiệt độ dần trở nên mát mẻ, bầu trời cũng dần tối đi khiến đạo diễn Trương lo sợ có chuyện gì không lường trước sẽ xảy ra.

Phó đạo diễn đành mở miệng: "Tôi nhớ mọi chuyện đều bình thường nhưng mỗi lần mọi người đều vô cớ xuống xe! Tôi tưởng không quay nữa nên đã lái xe rời đi."

Nghe xong, đạo diễn Trương nghi ngờ: "Chỉ vì lý do đó à?" Lần đầu tiên là Tô Khả Diện nói cảm thấy có điều gì đó không ổn... Do lúc này ông ấy đang tức giận nên không nói gì khi xe buýt bỏ đi! Ông ấy thậm chí còn nghĩ rằng việc xe buýt rời đi cũng tốt, vì sau đó sẽ phải quay lại cảnh đó.

Lần thứ hai là Cao Chấn... Lúc này, ông ấy chuẩn bị gọi điện thoại nhưng vì hai diễn viên chính hoảng loạn nên ông ấy đã quên mất việc gọi điện thoại.

Lần thứ ba là do đích thân ông ấy lên xe! Sau đó, ông ấy bị mọi người kéo xuống trong tình trạng hoảng loạn... Lúc này, ông ấy không còn tâm trí để quan tâm đến xe buýt này bị gì nữa.

Sau khi tỉnh lại, đạo diễn Trương đã gọi cho phó đạo diễn và phát hiện ra một sự thật đáng sợ.

Phó đạo diễn lắc đầu, nói: "Tôi cảm giác như mình bị mất kiểm soát... Trong đầu vang giọng nói yêu cầu tôi lái xe đi theo một hướng khác." Vừa nói anh ấy vừa chỉ tay về một hướng.

Đó không phải là hướng mà đoàn phim đã quyết định trước! Hơn nữa, con đường này dường như xuất hiện đột ngột, khiến mọi người cảm thấy lạ lãm.

Lục Kiến Vi ghi nhớ tất cả... Cô nhìn phó đạo diễn, hỏi: "Anh có mang theo thứ gì giống như bùa hộ mệnh không?”

Dựa vào lý thuyết, việc ở trong xe lâu như vậy sẽ bị nhiễm âm khí rất nặng nhưng khuôn mặt của phó đạo diễn chỉ nhợt nhạt một chút so với bình thường... Chắc chăn có vật gì đó đã giúp anh ấy.

"Bùa hộ mệnh?" Phó đạo diễn lẩm bẩm... Bỗng nhiên, anh ấy nhớ ra mặt ngọc của sợi dây chuyền đeo trên cổ nên lấy ra, nói: "Đây là di vật của bà ngoại tôi! Tôi vẫn luôn đeo nó." Bà ngoại của anh ấy mất vào một năm trước, sống đến 90 tuổi và được mọi người coi là thọ tỉnh.

Khi đang nói, phó đạo diễn bất chợt thấy một vết nứt trên mặt ngọc của sợi dây chuyền.

Lục Kiến Vi nói: "Mặt ngọc này đã giúp anh ấy tránh khỏi tai họa! Hiện giờ, nó chỉ còn là một miếng ngọc bình thường."