Tô Khả Diện hít sâu một hơi! Khi cô sắp đặt chân phải lên xe thì bên hông cô ta càng ngày càng nóng đến mức nơi đó sắp bị đốt thành một cái lỗ vậy.
Cô ta vô thức rút chân lại, loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Khả Diện thấy hành khách ngồi hàng đầu tiên ở bên phải đối diện chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô ta.
Tô Khả Diện cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua! Lưng cô ta lập tức nổi da gà, cả người cứng đờ.
Hành khách trên xe vốn phải do nhân viên đoàn phim đóng thế nhưng bây giờ lại hóa thành một khuôn mặt khác! Người này cô ta từng thấy trên báo và chủ nhân của khuôn mặt đó...!đã qua đời từ một tháng trước.
Tô Khả Diện bất ngờ rơi xuống từ trên xe buýt, Cao Chấn đứng phía sau nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô ta...!Cả hai cùng lùi lại một bước.
Cửa xe buýt đóng sập lại ngay lập tức, cửa kính xe đã quá cũ nên không thể nhìn rõ bên trong.
Vì đang trong quá trình quay phim, Cao Chấn chỉ có thể hỏi nhỏ: "Em ổn không vậy? Sao không lên xe? Nếu cứ tiếp tục như thế này, đạo diễn sẽ mắng cho đấy."
Tô Khả Diện muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Kỳ lạ là từ khi rời khỏi xe buýt, cảm giác nóng rát ở vùng eo của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi Tô Khả Diện lấy lại được thăng bằng, ánh mắt cô ta vô thức nhìn lên xe.
Bên trong xe tối đen như mực, hành khách mà cô ta vừa thấy lúc nãy giờ đã không còn thấy đâu nữa! Có lẽ nó đã trở lại thành một trong những bóng đen mờ ảo kia.
Yên tĩnh như nghĩa trang vào buổi đêm.
Trước khi tham gia bộ phim này, Tô Khả Diện vẫn còn là sinh viên đại học, hàng ngày cô ta đều lướt web, diễn đàn, mạng xã hội để cập nhật tin tức.
Khuôn mặt cô vừa thấy trên xe buýt là điều mà cô ta đã từng đọc trên báo cách đây một tháng.
Nhưng cô ta đã quên mất chi tiết cụ thể của tin tức đó, chỉ nhớ là có một cảnh báo với hành khách rằng không nên vươn người ra ngoài cửa sổ khi ngồi trên xe buýt nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Tô Khả Diện thở hổn hển...!Cô ta vô thức lùi lại.
Cao Chấn đang định hỏi thêm thì chiếc xe buýt bất ngờ phóng đi rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Đạo diễn Trương - Người đứng sau máy quay lập tức chạy tới, quát: "Tô Khả Diện! Cô làm cái trò gì vậy? Một cảnh quay tốt đẹp như vậy mà cô lại làm hỏng hết cả rồi?"
Khuôn mặt Tô Khả Diện trở nên tái nhợt.
Đạo diễn Trương mắng thêm vài câu nữa rồi quát lớn: "Quay lại từ đầu! Nếu hôm nay không hoàn thành xong cảnh này thì đừng hòng đi ngủ."
Lúc này, Tô Khả Diện mới thực sự sợ hãi, cô nói: "Đạo diễn! Tôi...!Tôi vừa thấy trên xe có...!có người chết..."
Ngay lập tức, ba chữ "người chết" vừa được thốt ra đã làm cả đoàn làm phim trở nên im lặng.
Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh, bóng đêm dày đặc, những bóng cây xào xạc, tạo cảm giác như có thứ gì đó đang dõi theo mọi người.
Đạo diễn Trương hỏi lại: "Tô Khả Diện! Cô vừa nói cái gì vậy?"
Tô Khả Diện lắp bắp, nói: "Tôi nhìn thấy rõ ràng mà… Chỉ cách đây một tháng, tin tức đã đưa tin về cái chết của người đó… Nhưng… Tự nhiên vừa nãy người đó lại xuất hiện trên chiếc xe buýt."