Cô chỉ sợ Lục Trường Lan tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện ngày xưa! Cô đã mất khá nhiều thời gian mới khiến anh mở lời.
Khi vê đến đồn cảnh sát đã là hơn chín giờ.
Người dân thôn Giang Thủy hiện tại khoảng vài trăm người, mỗi nhà ít nhất có hai người, những trẻ em trong gia đình cũng đã được đưa tới.
Vì vậy, cuộc thẩm vấn được tiến hành trong nhiều phòng khác nhau.
Trần Gia Vĩ với tư cách là trưởng thôn tự nhiên được cách ly riêng.
Cảnh sát Hà trực tiếp chịu trách nhiệm về ông ta, do tình trạng tỉnh thần của Trần Gia Vĩ rất tôi tệ sau những gì Lục Kiến Vi làm ở thôn Giang Thủy.
Vừa hỏi, Trần Gia Vĩ đã chống cự một lúc rồi thú nhận.
Ông ta tiết lộ một sự thật gây sốc.
Sự thật này đã bị giấu kín ở thôn Giang Thủy trong hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm và chưa bao giờ ai phát hiện ra.
****
Thôn Giang Thủy vốn không tồn tại, sau đó xảy ra chiến tranh, những người chạy nạn đã đến đó và ở lại, từ đó mới có thôn Giang Thủy.
Tính đến nay, lịch sử của thôn này cũng gần trăm năm, mọi người qua nhiều đời vẫn sinh sống tại đó.
Trần Gia Vĩ là con trai duy nhất của trưởng thôn trước.
Cha ông ta làm trưởng thôn được bốn mươi năm! Sau khi ông ấy qua đời Trần Gia Vĩ lập tức trở thành trưởng thôn và thôn dân cũng không phản đối.
Thôn Giang Thủy tách biệt với bên ngoài, chỉ đến vài năm gần đây, một số thanh niên mới bắt đầu ra ngoài, sau đó rất ít khi trở về.
Toàn bộ thôn Giang Thủy chủ yếu là họ và con cái họ.
Trần Gia Vĩ khi còn nhỏ thấy một số họ hàng mang bầu nhưng sau đó những đứa trẻ sinh ra đều biến mất.
Lúc đó, ông ta còn nhỏ nên không nhận thấy có điều gì bất thường.
Trong thôn thường xuyên xảy ra tình trạng này, nhiều phụ nữ mang thai nhưng sau đó lại không có trẻ em xuất hiện.
Từ nhỏ, trong ký ức của ông ta đã cảm thấy có rất nhiều người mang thai nhưng số trẻ em thực sự xuất hiện thấy lại rất ít.
Cho đến một lần, ông ta đi chơi về muộn ngang qua một ngôi nhà trên con đường nhỏ, nghe thấy tiếng nói chuyện của người trong nhà.
Cặp vợ chồng đó ông ta biết, họ đang cãi nhau và nội dung tranh cãi là đứa trẻ bị dị tật, là một quái vật.
Ông ta rất tò mò quái vật là gì?! Nên nhân lúc họ không chú ý mà nhìn vào! Sau đó bị dọa đến mức nguyên đêm gặp ác mộng.
Đứa trẻ được đặt trên giường chỉ có một cánh tay.
Chuyện này luôn được chôn giấu trong lòng Trần Gia Vĩ, ông ta chưa bao giờ kể cho ai! Ngay cả cha mẹ mình cũng không.
Cảnh sát Hà nghe đến đây, hỏi: "Lúc đó ông cũng nghĩ đó là quái vật?" Trân Gia Vĩ nói: "Khi anh còn nhỏ, nếu anh nhìn thấy điều đó không cũng nghĩ vậy sao?"
Ông ta nhìn thấy đứa trẻ chỉ có một cánh tay thì sững sờ, cũng nhớ lại lời cha mình đôi khi nói về "quái vật".
Cảnh sát Hà lạnh lùng cười, nói: "Không! Cha mẹ tôi không dạy tôi như vậy bởi vì họ đều đã được học hành."
Cha mẹ của ông ấy sẽ nói cho ông ấy biết sự thật.
Không giống như người dân thôn Giang Thủy, từ thế hệ này sang thế hệ khác, cả quá trình giáo dục đêu méo mó.
Trần Gia Vĩ mấp máy môi.
Cảnh sát Hà nói: "Tiếp tục."
Trần Gia Vĩ cúi đầu im lặng khoảng vài phút, mới lại mở miệng: "Khoảng khi tôi mười tuổi, cha tôi bắt đầu nói cho tôi về những chuyện này..."
Bởi vì lúc đó ông ta đã bắt đầu được đào tạo để trở thành trưởng thôn.
Chuyện phải xử lý quái vật lần đầu tiên xuất hiện trong tâm mắt ông tai Chính lúc đó, Trần Gia Vĩ mới biết tại sao có phụ nữ mang thai nhưng đứa trẻ lại mất tích.
Bởi vì tất cả đều là quái vật, tất cả đều đã bị xử lý.
Lúc đó Trần Gia Vĩ không thấy có gì bất thường, ông ta cũng nghĩ những đứa trẻ đó là quái vật, chỉ là những người phụ nữ mỗi lần đều khóc rất đáng sợ.
Sau này ông ta kết hôn với một cô gái trong thôn! Một năm sau họ cũng có con đầu lòng... Là một quái vật.
Khi thấy điều đó, Trân Gia Vĩ hoàn toàn choáng váng! Sau đó chính ông ta đã ném đứa trẻ đó xuống sông.
Cảnh sát Hà run rẩy tay, ghi lại: "Ông đã tự tay làm chết đuối đứa con đầu lòng của mình."