Nếu điều này là thật thì mức độ nghiêm trọng của vụ việc này rất lớn, không kém gì một số vụ án nổi tiếng †oàn quốc.
Một cảnh sát nói gì đó với đội lặn phía sau, chia thành hai nhóm! Một nhóm ở trong thôn, một nhóm đến bên sông.
Khi đã có cảnh sát vào cuộc, dù trưởng thôn có cố chống cự cũng vô ích.
Nhóm chuyên gia lặn mang theo dụng cụ đến bên sông bắt đầu trục vớt! Mỗi lần vớt được gì đều đưa lên bờ.
Một số đạo sĩ đã nghỉ ngơi đầy đủ cũng theo đến.
Các cảnh sát ban đầu nghĩ rằng chỉ là một số vật thể bình thường, ai ngờ những gì được vớt lên toàn là hài cốt... Còn là không thể đếm xuể.
Bờ sông gần như đã chất thành một ngọn đồi nhỏ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Vô số hài cốt đã nằm dưới con sông này... Hôm nay, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng.
Người có mắt thường cũng có thể nhận ra những bộ xương kia rất nhỏ, đều là của những đứa trẻ mới sinh hoặc chỉ một hai tuổi mà thôi.
Những người trong đội trục vớt đều run tay.
Họ đã từng vớt xác những người chết do lũ lụt, vớt xác những người bị giết một cách ác ý bị vứt bỏ nhưng lần này là lần đáng sợ nhất.
Những kẻ làm những chuyện này, không sợ bị trời phạt sao? Hai đạo sĩ của phái Chính Nhất cũng tức giận đến đỏ mắt! Trước đây, họ chưa từng đến bên bờ sông, không biết chuyện gì đã xảy ra, bây giờ thấy tận mắt thật sự là tức chết người.
Những đứa trẻ ma này đều nhờ ngày lễ vu lan để tìm đến thôn dân bên sông trả thù, có lẽ mỗi năm họ đều phải chịu một lần như vậy cho nên đêm khuya mới không dám ra ngoài.
Trương Hữu Sơn hiểu rõ nhất.
Ban đầu khi vào thôn, anh ấy đã từng thử nước sông dưới sự gợi ý của Lục Kiến Vi, vị đắng không thể tả, hóa ra nguyên nhân chính là ở đây.
Hôm qua nhiều đạo sĩ đã dùng nước sông nấu ăn, đã có người than phiền là đắng nhưng vị đắng bị một số gia vị lấn át, chỉ nghĩ là không hợp khẩu Vị.
Dìm chết nhiều đứa trẻ như vậy, làm sao mà không đắng được?
Thôn trang này vẫn dùng con sông này làm nguồn nước sinh hoạt! Có lẽ họ đã quen với vị đẳng này.
Dìm chết con mình ở đây mà vẫn sử dụng nguồn nước đó, tâm lý họ rốt cuộc là biến thái tới mức độ nào mới chịu được.
Đội trục vớt vân không dừng lại, một lần nữa lại vớt lên được nhiều hơn nữa... Một chỗ vớt xong lại tiếp tục đi một đoạn, lại vớt lên được những hài cốt mới, tựa như không có hồi kết.
Cảnh sát dẫn đầu nhìn mãi, lẩm bẩm: "Những bộ xương này quá nhiều, đếm cũng không xuể! Không được, phải điều thêm người tới đây."
Vụ việc quan trọng như vậy, một mình ông ấy chịu trách nhiệm chắc chắn không xong, phải khiến vụ việc này được chú ý, một thôn trang nhỏ lại có thể xảy ra chuyện xấu xa như vậy.
Ban đầu nghe người báo cảnh sát kể lại, ông ấy nghĩ rằng có thể là giết mấy người nhưng bây giờ nhìn thì không phải mấy người, phải có đến hàng trăm người.
Sau khi gọi điện thoại, phía bên kia đã ngay lập tức coi trọng vấn đề này.
Lục Kiến Vi đứng bên bờ sông, bình tính nói: "Hôm nay vì người đàn ông tên Trần Hữu Hà trong thôn tới đây muốn dìm chết con của hắn ta bị chúng tôi đã phát hiện..."
Cô ấy không nói tên Trần Huệ.
Cảnh sát Hà người phụ trách vụ này, nói: "Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ này, quá đáng lắm rồi!"
Ông ấy cũng có con, nhìn thấy điều này càng cảm thấy tàn nhẫn.
Trương Hữu Sơn bổ sung: "Chúng tôi đã hỏi qua, hắn ta nói vì đứa trẻ dị dạng nên mới muốn làm cho xong chuyện bằng cách làm nó chết đuối mà không quan tâm đến sự ngăn cản của vợ mình."
Nghe vậy, cảnh sát Hà suy đoán: "Có vẻ như lý do xuất hiện nhiều bộ xương ở đây cũng giống như hắn ta."
Lục Kiến Vi nói: "Nếu không nhầm thì chính là như vậy."
Vì mê tín nên họ coi những đứa trẻ dị dạng như quái vật, như biểu tượng của điều không lành, không quan tâm đến máu mủ và tình thân, trực tiếp làm chúng chết đuối.
Đúng lúc ấy, bên trong thôn đột nhiên vang lên một tiếng súng.
"Cảnh sát Hà! Bên đó xảy ra chuyện."