Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 298




Lục Kiến Vi chưa bao giờ có ký ức như thế này! Cô được sư phụ nuôi dưỡng từ nhỏ nhưng cảm thấy tình mẫu tử thật sự rất vĩ đại.

Người phụ nữ quay sang Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn, liên tục cúi đầu: "Cảm ơn các người, cảm ơn rất nhiều..."

Cô ấy nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại con mình nữa.

Người đàn ông vẫn đứng đó, mắng chửi không ngừng.

Lục Kiến Vi đứng dậy tiến đến trước mặt người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Anh rất rõ những việc mình đã làm, cũng biết tội ác trong thôn này."

Người đàn ông tức giận nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì?! Cô dùng thủ đoạn gì vậy! Cô là yêu quái!" Hắn ta hét lên như nhớ đến điều gì đó khủng khiếp.

Lục Kiến Vi mỉm cười nhẹ, nói: "Tôi là yêu quái?! Nếu anh không nói chuyện đàng hoàng, tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây."

Dù đang cười nhưng lời nói ấy khiến người ta rùng mình.

Trương Hữu Sơn rùng mình, nhận ra Lục đạo trưởng không phải người thường, anh ấy tiến lên nói: "Tốt nhất là nên thành thực nói ra."

Anh ấy muốn ném người đàn ông này xuống sông... Thực không thể tin nổi người này lại định vứt con mình xuống sông.

Chợt Trương Hữu Sơn nhận ra... Những đứa trẻ ma ở thôn Giang Thủy có phải cũng bị tạo ra như thế không?

Trương Hữu Sơn bỗng hiểu ra sự thật, thúc giục: "Thôn Giang Thủy của các người có phải đã khiến nhiều đứa trẻ bị chết đuối không?"

Người đàn ông mắt co lại, miệng vẫn phản bác: "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Các người là lũ yêu quái."

Lục Kiến Vi nói: "Không biết ai mới là yêu quái."

Cô dán một tờ phù lên người hắn ta! Ngay lập tức, cơn đau xé thịt lan toả khắp cơ thể khiến người đàn ông hét lên vì đau.

Tiếng hét của hắn ta khiến một số con chim trong rừng bị đánh thức và bay lên.

Lục Kiến Vi võ kiếm, đe dọa: "Nói đi! Bí mật của thôn Giang Thủy là gì”

Bí mật của thôn Giang Thủy là gì... Người đàn ông trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ, hắn ta không muốn nói nhưng cơn đau trên cơ thể cũng không thể biến mất.

Hắn ta không thể hiểu làm sao hai người này biết chuyện này! Hôm nay thực sự không nên để người lạ ở lại qua đêm.

Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, ai ngờ cô lại độc ác như vậy.

Lục Kiến Vi nhận ra ánh mắt đánh giá bản thân của người đàn ông, lạnh lùng cười một tiếng.

Trương Hữu Sơn nói: "Có lẽ... Nên cho hẳn ta một bài học nữa."

Anh ấy không có thiện cảm gì với người đàn ông này, con của chính mình cũng làm hại, còn có gì là không làm được.

Lục Kiến Vi nói: "Được."

Trương Hữu Sơn có vẻ hiên lành hơn Lục Kiến Vi nhưng cách làm của anh ấy lại khá thô bạo, trực tiếp ra tay đánh người.

Cuối cùng sau nửa ngày, người đàn ông cuối cùng không chịu nổi van xin: "Đừng đánh nữa! Tôi sẽ nói... Tôi sẽ nói."

Trương Hữu Sơn thu tay lại: "Nói đi!"

Khuôn mặt người đàn ông đây dấu †ay, tất cả đều là những cái tát mạnh mẽ của Trương Hữu Sơn, chưa kể đến cơn đau vô hình mà Lục Kiến Vi đã gây ra trước đó... Đối với hắn ta đó chỉ là sự tra tấn.

Người đàn ông nói khẽ: "Tôi sẽ nói..."

Trong thôn Giang Thủy có rất nhiều người họ Trần, người đàn ông này chỉ là một thôn dân bình thường tên là Trần Hữu Hà năm nay bốn mươi tuổi! Người phụ nữ van xin hắn ta khi nãy là vợ của hắn ta.

Hôm nay, lý do họ đến đây là vì sinh con bị dị tật nên nửa đêm mới ra ngoài để vứt bỏ! Nếu không ngày mai trưởng thôn sẽ tự tay giải quyết.

Những đứa trẻ dị tật ở đây được coi là quái vật, là điềm gở... Nhất định phải được xử lý.

Nhất định vứt phải vứt chúng xuống sông.

Vợ Trần Hữu Hà tên là Trần Huệ nhưng cô ấy không đồng ý.

Dù vậy, đêm nay bọn họ vẫn buộc phải hành động! Ai ngờ tại đây lại bị Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn phát hiện.

Người đàn ông hít sâu một hơi, lắp bắp: "Tôi đã nói hết rồi... Đã nói hết rồi..."

Lục Kiến Vi không hỏi thêm nữa.

Trương Hữu Sơn tò mò hỏi: "Tại sao không hỏi nữa?” Lục Kiến Vi lắc đâu: "Dù có hỏi sâu hơn nữa cũng không thể hỏi ra được gì! Trưởng thôn mới là người biết tất cả, tìm ông ta."