Anh ấy không kể lại những cuộc trò chuyện với trưởng làng.
Lần này tổng cộng có hai mươi người đến, trừ bớt một số người đã rút lui vì sự kiện hôm qua, đã là con số khá đông.
Cũng may là bây giờ những người trẻ trong làng không ở nhà, mới có chỗ để ở, nếu không thì phải ngủ trong lều.
Trương Hữu Sơn nói ở phía bên kia, Lục Kiến Vi đã đi đến bờ suối.
Dòng suối này có vẻ là từ núi chảy xuống, chảy qua làng rồi theo hướng họ đến mà đi.
Lục Trường Lan hỏi: "Sư tỷ! Nước này trong sạch đấy."
Lục Kiến Vi thu hồi ánh mắt: "Đúng vậy! Nó rất trong sạch."
Bên kia, Trương Hữu Sơn đã làm rõ mọi thứ với họ, còn vấn đề nơi còn lại thì tùy thuộc vào cách dẫn dắt của trưởng làng.
Thực ra cũng có đạo sĩ đi một mình nhưng đa số là đi theo nhóm nên việc ở cũng là cùng nhau, trong toàn đoàn chỉ có Lục Kiến Vi là nữ nên cô ở một mình là lẽ tự nhiên.
Lục Kiến Vi cúi xuống, dùng đỉnh ngón tay chạm nhẹ vào bề mặt nước! Sau đó, cô đưa lên đầu lưỡi nếm thử, một vị đẳng không rõ ràng lan tỏa ra.
Cô đứng dậy: "Có vẻ như sự việc này thật sự nghiêm trọng."
Lục Trường Lan đưa cho cô một viên kẹo, nói: "Sư tỷ nhanh loại bỏ mùi vị này đi! Nước suối này chắc chắn có vấn đề" Kẹo trái cây tan trong miệng giúp vị giác cải thiện khá nhiều, làm dịu vị đắng đáng ghét kia.
Trần Viễn Phương tò mò bước đến: "Hai người đang nhìn cái gì?"
Lục Kiến Vi đáp: "Không có gì."
"Nước suối này thực sự rất trong." Trần Viễn Phương không kìm nén được thốt lên: "Người ta nói nước suối tự nhiên thanh ngọt! Cuối cùng hôm nay tôi cũng có cơ hội nếm thử."
Anh ấy cúi xuống dùng tay múc một ít nước chuẩn bị uống.
Lục Kiến Vi dùng mũi chân đá nhẹ vào tay Trần Viễn Phương khiến nước đổ hết: "Đừng ăn uống linh tinh."
Ban đầu, Trần Viễn Phương còn mơ hồ không hiểu nhưng sau khi nghe cô nói, liền tỉnh ngộ: "Được rồi." Nếu Lục Bán Tiên nói không nên uống thì chắc chắn không nên uống.
***
Đúng lúc này, Vương Á Chi ở cách đó không xa cảm thấy khát, nước anh ta mang theo đã uống hết từ lúc nào nên giờ cổ họng đang cảm thấy rất khô.
Anh ta chạy tới bên bờ suối uống một ngụm lớn.
Tuy nhiên, ngay lập tức Vương Á Chỉ nhổ nước ra, càm ràm: "Sao nước này đẳng thế! Bên trong có phải đã pha gì đó không? Quá đắng."
Không phải người ta nói nước suối thiên nhiên là ngon nhất sao? Phải uống cái này thì thà uống nước biển còn tốt hơn.
Vị đẳng này rất khó tả... Thực sự quá đẳng.
Trương Hữu Sơn tiến lại gần, chỉ tay về một hướng: "Lục đạo trưởng! Tôi đã thảo luận xong với trưởng làng, phòng ở của mọi người ở hướng đó."
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Vất vả cho Trương đạo trưởng."
Người của Bảo Sơn Quan này thực sự rất có trách nhiệm và cũng là người có thực lực chân chính.
"Không có gì." Trương Hữu Sơn cười cười: "Đêm nay có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó! Nếu Lục đạo sĩ bị đánh thức thì đừng trách chúng tôi nhé."
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Không sao! Tôi đã có sự chuẩn bị."
Trương Hữu Sơn mới đi vào vấn đề chính: "Lục đạo trưởng thấy ngôi làng này có điểm gì kỳ lạ không?"
Anh ấy vừa vào đã cảm thấy không ổn.
Thôn Giang Thủy mang lại cảm giác rất nặng nề và chủ yếu là người già! Tuy vậy nhưng khi gặp gỡ họ lại không ai nói dì.
Họ chỉ là những người lạ mặt bất ngờ xâm nhập.
Lục Kiến Vi chỉ vào dòng suối: "Anh đã thử nước này chưa?"
Trương Hữu Sơn lắc đầu: "Dòng suối này tôi vừa hỏi ra... Tên của nó là Giang Thủy, tên ngôi làng cũng dựa vào đó! Họ dùng nước này cho sinh hoạt thường ngày."
Trước khi đến đây, anh ấy tất nhiên muốn tìm hiểu một số thông tin.
Trong cuộc nói chuyện với trưởng làng, Trương Hữu Sơn đã đưa ra một số câu hỏi dường như không quan trọng.
Ánh mắt Lục Kiến Vi ý vị thâm trường, nói: "Anh thử xem." Trương Hữu Sơn nghỉ ngờ đi đến bờ suối, nhúng tay xuống nước... Sau đó, anh ấy đưa lên miệng thử! Ngay lập tức, anh ấy không kìm được mà nhăn mặt.
Làm sao họ có thể dùng nước đắng như vậy.
Lục Kiến Vi quay lại: "Có thể với anh là đắng nhưng với họ lại là ngọt."
Trương Hữu Sơn cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong lời nói.