Nhưng không ngờ đây là chuyến du lịch tử thần! Trong chuyến đi, cô ta và chồng sắp cưới đã cãi nhau và sau đó xảy ra xung đột, đối phương vô ý giết chết Ngô Phấn Thanh.
Sau khi giết người, anh ta hoảng loạn phi tang thi thể.
Bởi vì anh ta từng sống ở nông thôn, đã học được một số kỹ năng của thợ xây nên đã mua vật liệu để giấu xác vào trong phòng tắm.
Lúc đó, khách sạn Quân Thanh đang xảy ra một vụ hỏa hoạn nên mọi sự chú ý đều tập trung vào đó.
Đến khi bố mẹ Ngô Phấn Thanh báo mất tích đã là rất lâu sau đó.
Hung thủ đã ẩn náu rất sâu, vì sợ bại lộ mà anh ta đã giả vờ rất đau buồn và hiếu thảo với bố mẹ Ngô Phấn Thanh! Sau khi hôn sự bị hủy, hai gia đình vẫn là bạn bè thân thiết.
Bố mẹ của Ngô Phấn Thanh đâu biết chính anh ta đã giết con gái bảo bối của họ.
Khi anh ta kết hôn, hai ông bà còn đến dự tiệc cưới! Bây giờ nghĩ lại, bọn họ chỉ thấy buồn nôn.
Làm sao trên đời này còn người như vậy, đã giết con gái người khác mà vẫn có thể bình thản sống như thế?!
***
Sau khi biết kết quả, mọi người cũng không biết nói gì.
Họ không thể hiểu nổi tâm lý của kẻ giết người, một sự ngoại tình đơn giản lại phát triển thành vụ án mạng.
Lục Kiến Vi không nói nhiều, dẫn họ đi ăn.
Xem xét đến việc chiều nay phải đến một nơi mới, lần này cô chọn cho mọi người ăn những món dễ tiêu hóa, để tránh bị đau bụng do tiêu hóa kém.
Sau khi ăn xong không lâu, Hiệp Hội Đạo Giáo đã cung cấp thông báo về địa điểm mới.
Nơi đó gọi là Giang Thủy thôn.
Lúc đầu, rất nhiều người đều chưa từng nghe nói vê nó, Lục Kiến Vi chỉ có một chút ký ức, biết ngôi làng này nằm giữa Lâm Thành và Khánh Thành, tại một ngọn núi ở biên giới.
Nhưng cô chưa bao giờ đến đó, không ngờ lần này lại có cơ hội.
Hai giờ chiều, các đạo sĩ lần lượt bắt đầu lên đường.
Đám người Xuất Vân Quan đi xe của nhà Tô Khúc Trần, có tài xế riêng lái nên đi qua con đường núi quanh co, vòng vo nhiều khúc rất thoải mái.
Sau khi tới nơi, tài xế thả người xuống và ngày mai sẽ quay lại đón bọn họ.
Khi chiếc xe hạng sang của Tô Khúc Trần đến đã thu hút những đạo sĩ đang đợi dưới chân núi.
Người của Xuất Vân Quan thật giàu có.
Thời tiết cuối tháng tám vẫn còn hơi nóng, một nhóm người hùng hùng hổ hổ tiến vào núi.
Bởi vì đường núi không thể đi xe hơi, bên trong lại là các loại lối mòn và rừng cây nên họ chỉ có thể đi bộ qua.
Điều này khiến một số người cảm thấy khó khăn, đi một lúc lại dừng một lúc.
Đám người do Lục Kiến Vi dẫn đầu đi trước không chú ý gì xung quanh, còn thường xuyên lấy đồ ăn ra ăn, khiến các đạo sĩ phía sau đều ghen tị.
Có đạo sĩ không chịu nổi, phàn nàn: "Sư phụ! Họ cắn hạt dưa cả đường đi... Không biết mỏi miệng à?”
Đây thực sự là ghen tị mất mát.
Đạo sĩ được gọi là sư phụ thở dài: "Thanh niên bây giờ..."
Tô Khúc Trần và Trân Viên Phương mua loại balo dành cho người đi phượt xuyên việt nên ngoài quần áo và dụng cụ còn có rất nhiều đồ ăn vặt.
Tất cả đều để chuẩn bị cho Quan chủ của họ!
Hôm nay sau bữa trưa, hai người họ cùng với Lục Kiến Vi đã đến một siêu thị gần hẻm Hoàng Hoa để mua một đống đồ ăn vặt.
Sau đó, họ còn mua thêm một số thứ để ăn, nhằm đối phó trong trường hợp thức ăn ở đây không hợp khẩu vị, họ có thể tự cung tự cấp.
Nếu không phải vì không thể mang theo tủ lạnh mini, họ đã mang theo rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Lục Bán Tiên làm vậy thật sự quá đúng đắn.
Đi bộ trên đường núi vừa chán vừa nhàm chán nhưng nhai hạt dưa, tán gầu, con đường dường như không còn ghét bỏ nữa.
Lục Kiến Vi nhắc nhở: "Mỗi người tự mang theo túi rác của mình."
Tô Khúc Trần và Trần Viên Phương đều đồng ý ngay lập tức.
Lần này Tô Khúc Trân còn mang theo một vệ sĩ to lớn hùng dũng, ví dụ như túi của Lục Kiến Vi đã được anh ta mang giúp.
Vì thế, trong mắt mọi người, Lục Kiến Vi có vẻ như là một tiểu thư dẫn theo một nhóm thanh niên đi du lịch.
Thật sự là quá bức xúc.