Tôn Hiệu vừa định trả lời, phát hiện khuôn mặt của mỹ nữ bỗng nhiên thay đổi.
Đôi mắt tràn ra vô số vệt máu, má cũng trở nên xanh trắng, miệng đang mở †o cười khúc khặc anh ta.
Tôn Hiệu hoảng sợ đẩy người phụ nữ ra.
Người phụ nữ rối bời tóc tai, vết máu ở khóe miệng chảy xuống, trộn lẫn với huyết lệ nhuốm màu chiếc váy đang mặc, màu đỏ đó chẳng phải màu ban đầu mà là bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tôn Hiệu hoảng hốt tột độ, muốn niệm chú đánh đối phương nhưng không ngờ rằng đối phương trực tiếp lao đến, bàn tay với móng tay đen dài bóp lấy cổ anh ta.
Sức mạnh của nữ quỷ cực kỳ lớn, Tôn Hiệu căn bản không thể giãy ra được.
Mái tóc dài của cô ta bay ra, dần dân quấn quanh... Siết chặt cổ anh ta.
Tôn Biệt ngồi bên cạnh sờ sờ cánh tay mình.
Anh ta cảm thấy có tóc chạm vào tay mình, phẩy đi một cái, tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình, không ngờ rằng cánh tay càng ngày càng ngứa.
Tôn Biệt khó chịu nói: "Tôn Hiệu! Cậu làm gì vậy? Cậu ngủ thì ngủ đi! Sao lại dùng tóc chọc phá tôi thế?"
Anh ta quay đầu, đột nhiên thấy mặt Tôn Hiệu tái mét, một mái tóc đen đang quấn quanh cổ đối phương.
Tôn Biệt ngay lập tức cảm thấy có điều không đúng, vội vàng lấy ra một tấm phù chú và dán vào mặt Tôn Hiệu nhưng phát hiện nó gần như không có hiệu quả.
"Sư đệ!" Tôn Biệt quay đầu gọi, ngay lập tức sau đó cuộc tấn công của nữ quỷ ập tới, anh ta ngay lập tức quay người lại.
Anh ta rút ra bảo vật mang theo từ đạo quan của họ, tấn công một lần nữa! Lần này cuối cùng đã giúp Tôn Hiệu thoát khỏi nguy hiểm.
nữ quỷ nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Tôn Biệt vội vã xuống giường kiểm tra nhưng cuối cùng không tìm thấy nữ quỷ... Có vẻ như nó đã trốn thoát.
Chính khi quay đầu này, anh ta nhìn thấy đôi giày bên cạnh giường.
Tôn Biệt nói: "Tại sao cậu lại để giày như vậy?"
Cách để giày như thế không phải là cách thông báo cho ma biết trên giường có người, để ma đến và ngủ cùng sao?
Tôn Hiệu sờ cổ mình: "Anh ta thực sự không nghĩ đến, đó là một tai nạn, không chú ý sau khi bị cắn trong phòng tắm."
Tôn Biệt mở mắt bước đi, chân vấp phải cái gì đó, toàn bộ cơ thể ngã xuống đất.
Anh ta lập tức nhận ra điều gì đó không đúng... Vung tay lên một cái liền phát hiện tay anh ta bị ma tóc trói chặt.
Tôn Hiệu quay đầu thì thấy Tôn Biệt đang bị giam cầm trên tường.
Anh ta ngay lập tức cầm bảo vật lao lên, cố gắng cắt nát đám tóc nhưng đúng lúc đó, ma tóc từ phía sau quấn quanh cổ anh ta, thậm chí còn xé toạc miệng vết thương.
Tôn Hiệu tức giận, phun ra một ngụm máu.
***
Mọi người ở tâng mười bốn đều nghe thấy tiếng hét.
Lục Kiến Vi đã sớm cảm nhận được làn sóng âm khí dữ dội, chỉ là cô không muốn can thiệp... Nhưng hiện tại xem ra, đã có người gặp nạn rồi.
Cô vừa mở cửa bước ra liền bắt gặp sư đệ Lục Trường Lan cũng ra ngoài.
Lục Trường Lan nhìn cô, nói: "Để đệ xử lý! Sư tỷ cứ nghỉ ngơi đi."
"Từ đầu khi đến đây, đệ không định ra tay nhưng không cần thiết vì chuyện này mà làm phiền sư tỷ nghỉ ngơi." Lục Trường Lan nói.
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Tỷ chỉ ra đây xem kịch thôi."
Lục Trường Lan không cản nữa.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, gọi Trần Viễn Phương và Tô Khúc Trần cùng đi, để tránh sau khi cô rời đi, họ gặp phải bất trắc trong phòng.
Trần Viễn Phương vội vàng mang theo đồ đạc của mình: "Cái gì? Tôi tưởng là ảo giác, không ngờ là thật à."
Tô Khúc Trân nói: "Tôi cũng nghe thấy."
Đúng lúc này, Trương Hữu Sơn và Trương Hữu Thủy cũng từ phòng bên cạnh bước ra! Rõ ràng là họ cũng nghe thấy tiếng động vừa rồi nên đêu mang theo trang bị.
Chiếc chuông gió trên cửa vẫn đang lay động mà không cần gió, tốc độ va chạm càng lúc càng lớn, giống như có người đang đứng phía dưới nghịch nó.
Trương Hữu Sơn nói: "Để tôi vào trước."
Anh ấy gõ cửa nhưng bên trong không ai trả lời! Dường như bên trong không có ai nhưng điều đó không thể nào vì trước đó hai đạo sĩ vào rồi không thấy ra.
Trương Hữu Thủy gọi người quản lý khách sạn.