Phòng tắm của khách sạn Quân Thanh trang trí rất đẹp, bên trong rất sạch sẽ, khăn tắm và các vật dụng khác đều được sắp xếp ngay ngắn.
Chỉ là Lục Kiến Vi luôn dùng đồ cá nhân của mình.
Khi hơi nước nóng từ vòi hoa sen tạo nên sương mù mờ ảo, Lục Kiến Vi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cùng với tiếng bước chân nhè nhẹ.
Lục Kiến Vi chân chừ một chút, vẫn chọn không phản ứng.
Ánh sáng trong phòng tắm rất sáng, sương mù che mờ kính cửa, không thể thấy rõ bên ngoài nhưng tiếng bước chân lại càng lúc càng gần.
Cho đến khi gân sát phòng tắm, người kia phát ra tiếng cười khẽ.
Lục Kiến Vi quấn khăn tắm lên người! Sau đó, cô tắt vòi hoa sen, bình tính nói: "Không có việc gì thì đi đi."
Cô mạnh mẽ mở cửa phòng tắm.
Một bóng đen đột ngột bay vút ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài bay phấp phới trong không khí rồi biến mất trong căn phòng trống trải.
Lục Kiến Vi chỉnh lại tóc của mình, bình tĩnh sấy khô tóc như không có chuyện gì xảy ra mà trở về phòng ngủ.
Nếu đối phương không có ý đồ xấu thì sẽ không đến làm phiền nữa.
Lục Kiến Vi thay đồ ngủ, ngồi trên giường bắt đầu tiến vào trạng thái thiền định...
Hai người treo chuông gió là Tôn Hiệu và Tôn Biệt.
Hai người này cùng nhau lớn lên, sư phụ trước đó đã dặn dò, nhất định phải lấy lại được Kiếm Thất Tinh, như vậy sau này gặp ma diệt ma, vô địch thiên hạ.
Tôn Biệt nói: "Chỉ cần [Chuông gọi ma] mời được một con đại quỷ, chúng ta giải quyết xong nó chắc chắn sẽ vượt qua người khác."
"Tôi chỉ sợ sẽ có sự cố." Tôn Hiệu nói: "Trên mạng có nhiều tin đồn về khách sạn này lắm và chúng đều khác nhau, hình như không phải là cùng một loại quỷ."
Tôn Biệt nói: "Sợ cái gì! Đến một ta diệt một, đếm một trăm ta diệt một đoàn."
Tôn Hiệu gật đầu: "Tôi đi tắm đây."
Bận rộn đến bây giờ, họ đã đặt thứ gì đó ở mỗi nơi trong phòng, chỉ chờ thu lưới, chưa từng thực sự tắm rửa.
Tôn Hiệu cảm thấy việc mình có thể ở trong khách sạn này thật tốt, trước đây hắn ta không có tiên để vào đây ở.
Hơi nước làm đầy phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị mở ra, tiếng bước chân dừng lại bên ngoài phòng tắm.
Tôn Hiệu tưởng là Tôn Biệt, nói: "Tôi còn chưa tắm xong mà anh đã vào rồi, không thể đợi được à."
Người bên ngoài không trả lời, không biết đang làm gì.
Tôn Hiệu lại nói: "Lát nữa tắm xong, anh nhớ lau khô bên trong, không thì vào sau này trượt té."
Người bên ngoài nói một tiếng: "Được".
Tôn Hiệu vừa tắm vừa nhớ lại người mình đã gặp hôm nay, nói: "Tâng của chúng ta hình như cũng có người của phái Chính Nhất, không biết có phải như trong tin đồn không nữa."
"Chắc chắn là vậy."
Tôn Hiệu cảm thấy Tôn Biệt thật sự có vấn đề, ngoài vài từ ra thì không nói thêm gì được nữa, lát ra ngoài nhất định phải nói cho ra nhẽ.
Anh ta tắm xong, đang chuẩn bị tắt vòi hoa sen, thì nghe thấy tiếng Tôn Biệt từ bên ngoài truyền vào: "Tắm mà sao mãi chưa xong?"
Tôn Hiệu cứng đờ tại chỗ.
Giọng nói của Tôn Biệt có thể nghe thấy rõ là từ bên phòng ngủ truyền đến! Vậy người vừa trả lời anh ta là ai?
Tôn Hiệu vào tắm không mang theo thứ gì cả.
Nghĩ đến cái gì đó, anh ta gân như cùng một lúc đẩy cửa phòng tắm ra và lao ra ngoài: "Tôn Biệt! Bắt mai"
Một bóng đen lao thẳng về phía anh 1a.
Trước mắt Tôn Hiệu bỗng tối sâm lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương lao tới cắn mạnh vào cổ.
Cửa phòng tắm mở ra, ngay sau đó một tia sáng xuất hiện, bóng đen nhảy ra ngoài, biến mất trong nhà vệ sinh.
Tôn Biệt ngạc nhiên, nói: "Cái gì thế?"
Tôn Hiệu dựa vào tường, từ từ đứng dậy: "Làm sao tôi biết được, thứ đó cứ thế mà cắn lên."
Hai người kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà vệ sinh nhưng không phát hiện điều gì bất thường... Như thể thứ đó chưa từng phát hiện.
Tôn Hiệu hỏi: "Có phải là thứ do chuông gió gọi tới không?”
"Không phải đâu." Tôn Biệt cảm thấy thấy giống như một bóng người nhưng đối phương di chuyển quá nhanh: "Bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ, chưa đến lúc."
"Tôi bị cắn vào cổ." Tôn Hiệu nói
Tôn Biệt dưới ánh đèn kiểm tra.
Cổ Tôn Hiệu bị cắn hai lỗ, giống như bị ma cà rồng căn... Chỉ là nơi đó phát ra mùi hôi thối.