Vừa làm xong thủ tục, hai người đi đến: "Xin chào! Chúng tôi đến làm thủ tục nhận phòng."
Nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng cho bốn người Lục Kiến Vi.
Trương Hữu Thủy quay đầu, nhận ra người đến: "Lục đạo trưởng."
Lục Kiến Vi quay lại, nhìn thấy hai anh em họ Trương đứng cùng nhau, chào hỏi: "Trương đạo trưởng."
Trương Hữu Thủy cười nói: "Không ngờ cô cũng tham gia sự kiện lần này."
Sau khi quay về, anh ấy đã tìm hiểu về Xuất Vân Quan, phát hiện họ gần như sắp phá sản, hiện đang trong quá trình tu sửa, ban đầu anh ấy nghĩ bọn họ là sẽ không tham gia.
Lục Kiến Vi nói: "Bây giờ tôi cũng là một thành viên của Hiệp Hội Đạo Giáo."
Trương Hữu Thủy nói: "Đây là phòng của mọi người? Chúng tôi ở ngay bên cạnh, nếu cần gì, có thể tìm Bảo Sơn Quan chúng tôi."
Anh ấy cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút, dù sao cũng còn trẻ.
Lục Kiến Vi nhướng mày, nói: "Cảm ơn."
Cô cảm thấy khi thời cơ đến! Bọn họ mới là người cần sự giúp đỡ.
Bảo Sơn Quan có lịch sử trăm năm, lần này đạo trưởng Nam Huệ - sư phụ của Trương Hữu Thủy và Trương Hữu Sơn không đến mà trao toàn quyền xử lý cho họ.
Thực ra, mức độ nguy hiểm không lớn, có người Hiệp Hội Đạo Giáo quan sát nhưng chỉ khi tình hình trở nên không thể kiểm soát mới ra tay, vào những lúc khác đều để cho thành viên tham gia phát huy hết khả năng của mình.
Đã đến lúc làm sạch một số đạo sĩ không làm việc trong Hiệp Hội Đạo Giáo.
Lục Kiến Vi lịch sự nói: "Trương đạo trưởng! Chúng tôi lên trước nhé."
Trương Hữu Thủy mỉm cười: "Lục đạo trưởng mời."
Khi bốn người đi xa, Trương Hữu Sơn bên cạnh, nói: "Nhìn bộ dạng họ như là không chuẩn bị gì, lại còn là lân đầu tham gia, chúng ta nên giúp đỡ họ nhiều hơn."
Trương Hữu Thủy nói: "Lần này sư phụ đã cho chúng tôi nhiều phù chú, nếu họ thiếu, việc tặng họ một vài tờ cũng không sao."
Trương Hữu Sơn, nói: "Được." Họ cũng không phải lần đầu tiên tham gia, kỳ trước là do sư phụ dẫn dắt, lần này đến lượt họ tự mình xuất chiến.
Khách sạn Quân Thanh có cơ sở vật chất rất hiện đại.
Lục Kiến Vi ở phòng 1404.
tức là phòng thứ tư của tầng mười bốn còn Lục Trường Lan ở ngay phòng bên cạnh.
Trần Viễn Phương và Tô Khúc Trần ở chung một phòng.
Ban đầu Tô Khúc Trần còn nghĩ đến việc bỏ thêm tiền để đổi một phòng sang trọng khác! Nhưng nghĩ lại, ở chung có thể ma thấy nhiều người sẽ bỏ chạy.
Dù sao phòng cũng rộng, hai người ngủ cũng được.
***
Lục Trường Lan nhẹ giọng: "Đợi sắp xếp đồ đạc xong, chúng ta đi ăn tối." Trước khi đến khách sạn, mọi người đều chưa kịp ăn.
Hiện tại, Lục Kiến Vi cũng thấy đói, gật đầu: "Được."
Căn phòng này rất rộng lớn, nhìn quanh một lượt thấy bên trong cực kỳ sang trọng! Nội thất không phải toàn là cổ điển, thay vào đó là nhiều thiết bị hiện đại, trên thẻ phòng còn có mật khẩu wifi.
Lục Kiến Vi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt xung quanh phòng, đảm bảo không có camera hay thứ gì tương tự.
Ma quỷ không có gì đáng sợi Camera mới thực sự đáng sợ.
May mắn là Hiệp Hội Đạo Giáo còn biết điều này không thể làm! Bên trong khá sạch sẽ, còn có giấy ghi chú của Hiệp Hội Đạo Giáo: [An toàn sống sót đến bình minh! Bình an vô sự là thông qua.
] Nhiệm vụ rất đơn giản.
Lục Kiến Vi mỉm cười, đặt tờ giấy lên bàn.
Chỉ cần sống sót thôi! Đối với cô không phải chuyện khó.
Ra khỏi phòng, Lục Kiến Vi thấy Lục Trường Lan đang đợi ở cửa, hỏi: "Sư tỷ muốn ăn gì?"
Lục Kiến Vi nói: "Ăn gì cũng được, hình như khách sạn bên dưới đã sắp xếp đồ ăn miễn phí! Tỷ vừa nghe họ nói."
Lục Trường Lan lại nói: "Không bằng chúng ta ra ngoài ăn! Dù sao cũng không có quy định bắt buộc phải ăn ở đây... Sư tỷ, lúc mới đến đệ chú ý thấy bên ngoài có một quán lẩu."
Sức hấp dẫn của lẩu rất lớn, Lục Kiến Vi quyết định: "Được."
Tô Khúc Trần đã sắp xếp xong, ra ngoài nói: "Quyết định ăn gì chưa? Đi thôi! Lần này tôi mời... Đói chết mất."
Lục Kiến Vi nói: "Đã quyết định đi ăn lẩu"
Trần Viễn Phương là một người nghèo nên có sự tự giác rất cao, nói: "Tuyệt vời! Tôi đã sẵn sàng."
Kể từ khi gia nhập Xuất Vân Quan, bữa ăn đều trở nên tốt hơn.
Ban đầu anh ấy cũng thấy lạ, không hiểu tại sao một phú nhị đại lại đi làm đạo sĩ! Sau khi nghe câu chuyện của Tô Khúc Trần thì lập tức đồng cảm 100%.
Câu chuyện này quả là hiếm có khó tìm.