Tô Khúc Trần nắm chặt bùa cô vẽ, lui về trong góc đứng cùng Trần Thu Thu.
Trần San San đội tóc giả như thể biến thành người khác! Dù vân là khuôn mặt ấy nhưng toàn bộ khí chất của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Lục Kiến Vi nói: "Tô Khúc Trần! Nhớ rải dầu."
Trước đó, cô đã yêu cầu Trân San San mang dầu ăn đến.
Tô Khúc Trân gật đầu, đáp: "Được."
Đúng lúc này, Trân San San đứng giữa phòng khách đột nhiên run lên, suýt nữa ngã xuống đất nhưng nhanh chóng đứng vững lại.
Khi Trần San San mở mắt ra lần nữa, đôi mắt cô ấy chỉ toàn là tròng trắng.
Trần Thu Thu không nhịn được bịt miệng lại, kìm nén hét lên vì sợ hãi.
Lục Kiến Vi lạnh lùng ném một lá bùa vào mặt Trân San San khiến cô ấy không thể cử động.
Ngay sau đó, một kiếm gỗ đào được điểm nhẹ vào lưng cô ấy! Trần San San loạng choạng một cái, một bóng dáng ảo ảnh lộ ra trong khoảng không.
Chính Trân San San thì ngất xỉu tại chỗ! Trần Thu Thu vội vàng đỡ lấy chị mình đặt sang một bên.
Bóng dáng kia khi thấy mình bị phát hiện, lập tức muốn trốn thoát nhưng dưới chân toàn là nước, mỗi lần đến một nơi nào đó đều để lại một ít dấu vết.
Đây chính là mục đích Lục Kiến Vi yêu cầu Trân San San rải nước.
Tóc dính vào nước sẽ trở nên bết dính.
Rất nhanh sau đó, bóng dáng ấy đã bị Lục Kiến Vi đuổi kịp, nó muốn chui vào gương nhưng đã bị cô trực tiếp chặn đường thoát.
Lục Kiến Vi hô lớn: "Đổ đi!"
Tô Khúc Trần lập tức đổ dầu vào bộ tóc giả trên bàn trà... Sau đó, dùng một †ờ hỏa phù trực tiếp ném tới.
Bộ tóc giả bốc cháy.
Theo đó, bóng dáng chật vật kia bắt đầu gào thét, một mùi khó chịu càng lúc càng nồng nặc lan tỏa khắp căn nhà.
May mắn, trước đó Lục Kiến Vi đã đóng cửa lại.
Tô Khúc Trần và Trần Thu Thu đứng một bên chờ đợi.
Khi bóng dáng kia chuẩn bị tan vào không khí, Lục Kiến Vi nhanh chóng dùng kiếm gỗ đào đâm xuống.
Tiếng va chạm khiến một búi tóc bết dính trong vũng nước lộ ra, tạo nên một hình ảnh đầy rợn người.
Ngay khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất, một tấm poster cũ kỹ bất ngờ xuất hiện trên sàn.
Lục Kiến Vi nhặt tấm poster ấy lên, phát hiện hình ảnh trên đó đã kỳ lạ thay đổi: giờ đây nó hiển thị hình bóng mờ ảo của một người phụ nữ, mái tóc dài che khuất khuôn mặt như thể cô ấy đang lưng quay về phía người xem, trông cực kỳ quái dị.
Với động tác nhanh nhẹn, Lục Kiến Vi cất poster vào túi, sau đó bước ra khỏi phòng.
Tô Khúc Trân đang đứng ngay ngưỡng cửa, suýt chút nữa mất thăng bằng... Anh ta nhanh chóng phục hồi tư thế và hỏi: "Mọi thứ đã ổn chưa?"
Lục Kiến Vi gật đầu một cách chắc chắn.
Trần San San đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn rất yếu sau khi bị ma ám nhập, hiện đang nằm trên sofa nghỉ ngơi.
Lục Kiến Vi tiến lại gần, giọng điệu lo lắng: "Người bạn hợp tác của cô bây giờ ở đâu?"
Trần San San yếu ớt lắc đầu, giọng bất lực: "Chúng tôi thường chỉ liên hệ qua công việc thôi! Để tôi cố gắng gọi cho anh ấy xem sao."
Vừa định chạm vào điện thoại, cô bỗng dừng lại khi nghe thấy Lục Kiến Vị nhẹ nhàng nói: "Có lẽ anh ta đã gặp phải rắc rối rồi."
Trân San San cũng không nghĩ đến việc nghỉ ngơi nữa, vội vàng đứng dậy từ sofa để gọi điện cho Trịnh Quang - Đối tác bán tóc cho cô ấy.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới được kết nối.
Giọng nói này Trân San San chưa từng nghe, cô ấy có chút nghi hoặc, hỏi: "Xin hỏi Trịnh Quang có ở đó không?”
Giọng nữ bên kia trả lời: "Xin lỗi! Tôi là chị gái của Trịnh Quang, cô là bạn của cậu ấy sao? Hôm qua, Trịnh Quang gặp tai nạn."
Nghe câu này, Trân San San cảm thấy tim mình nhói lên.
Cô ấy liếc nhìn Lục Kiến Vi, cảm giác có điềm báo không lành, vội vàng hỏi: "Tai nạn gì? Bây giờ anh ấy ổn không?"
Cô ấy đã gặp chuyện khi ăn uống, ở nhà vệ sinh và lúc chải đầu... Không lẽ Trịnh Quang gặp chuyện giống như mình?
Giọng chị gái Trịnh Quang trầm xuống: "Cậu ấy đã qua đời."
Trần San San hét lên: "Cái gì?"