Tô Khúc Trần nghe say sưa đến nỗi quên cả ăn mì lạnh đã gọi.
Đối mặt với chuyện thần bí đến vậy, hẳn nhìn tô mì lạnh của mình, kiểm tra từ đầu đến cuối, chắc chắn nó sạch sẽ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có thứ gì đó bất thường, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nghe xong, Lục Kiến Vi không thay đổi biểu cảm, nói: "Lúc đó quả thực không phải là mơ, cô chưa tỉnh táo hoàn toàn nên mới nghĩ như vậy."
Trần San San gật đầu: "Tôi cũng cảm nhận được, cốc trống không, mặt đất lại ướt! Có lẽ, tôi nghĩ mình đang mơ nhưng thực ra đó là sự thật."
Điều này càng làm cho câu chuyện trở nên đáng sợ hơn.
Nếu lúc đó Trần San San thực sự không làm gì, hoặc nếu trước đó Trần Thu Thu không nhét lá bùa vào túi cô ấy thì bây giờ Trân San San có thể đã không còn sống.
Trần San San ngẩng đầu lên, nói: "Lục Bán Tiên! Tiền không phải là vấn đề, tôi chỉ mong muốn loại bỏ được thứ đó."
Dù kiếm được nhiều tiền cũng phải có mạng mới xài được.
Liên quan đến mạng sống của mình, Trần San San không tiếc tiền: "Tôi sẵn lòng trả một trăm triệu! Nếu Lục Bán Tiên cảm thấy ít, có thể tăng giá, chỉ cần có thể cứu tôi là được."
Lục Kiến Vi gật đầu, không nêu cụ thể số tiền.
Nếu việc này khó giải quyết thì giá sẽ cao hơn! Nếu dễ dàng thì thấp hơn, cô luôn căn cứ vào tình hình cụ thể để quyết định, trừ khi đối phương tự nguyện trả nhiều hơn.
"Được."
Trần Thu Thu vui vẻ hét lên: "Thật tuyệt! Cảm ơn Lục Bán Tiên."
Bên cạnh, Tô Khúc Trân cảm thấy cô nàng này thậm chí còn ngưỡng mộ Lục Kiến Vi hơn cả mình, may mà cô nàng chỉ là một học sinh, nếu không hắn lại phải tranh giành với cô nàng mất.
Trân San San cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Kiến Vi nhìn cô ấy, chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: "Cô nên mua một lá bùa đi"
Trần San San hoàn toàn không hiểu tại sao cuộc trò chuyện lại nhảy sang chủ đề này.
Trân Thu Thu nhanh chóng đáp: "Mua, mua, mua! Nhanh mua đi chị! Lục Bán Tiên không lừa chị đâu."
Cô nàng tin tưởng Lục Bán Tiên một cách vô điều kiện.
Trân San San gật đầu: "Được! Chỉ là tôi không biết mua loại phù chú nào."
Lục Kiến Vi lấy ra một lá bùa: "Cái này..."
Trần Thu Thu biết cách mua, trực tiếp yêu cầu Trần San San quét Wechat! Sau đó, cô nàng nhìn cô với đôi mắt lấp lánh.
Lục Kiến Vi không trực tiếp đưa cho Trần San San mà là trực tiếp đốt nó, cho vào cốc giấy.
"Đây là làm gì?" Trân San San thấy tiên của mình cứ thế mà biến mất... Cảm thấy không hiểu mà cũng hơi tức giận.
Lục Kiến Vi đưa cho cô ấy: "Uống đi"
Trần San San nghỉ ngờ nhận lấy cốc nước, nhìn nước bùa có chút e ngại! Dù sao, uống nước có thêm đồ vào không tốt lắm.
Nhưng cô ấy nghĩ lại... Đối phương không có lý do gì để hại cô ấy! Tối qua, lá bùa kia thậm chí còn cứu cô ấy nên cô ấy đã uống sạch sẽ.
Trần Thu Thu một bên tò mò: "Lục Bán Tiên! Chị của em uống cái này có tác dụng gì ạ? Là để bảo vệ bình an à?"
Lục Kiến Vi lắc đầu, nói: "Không! Em sẽ biết ngay thôi."
Trần San San vừa định trả lại cốc giấy, bỗng nhiên cảm thấy muốn nôn... Cảm giác buồn nôn ngày càng mạnh.
Cô ấy không nhịn được mà nôn vào cốc giấy.
Vài sợi tóc theo đó bị nôn ra... Số lượng ngày càng nhiều! Cuối cùng, tóc nhiều đến mức che kín đáy cốc giấy trắng, tương phản rất rõ ràng.
Trần San San bị dọa cho tái mặt, lần này cô ấy thực sự muốn nôn.
Trần San San rõ ràng bản thân không hề nuốt phải sợi tóc nào nhưng... Việc nôn ra một sợi đã đủ khiến người ta cảm thấy ghê tởm, huống chỉ là một cục.
Thậm chí, cô ấy không biết nó đã ở trong bụng mình bao lâu nữa.
Mỗi khi nghĩ về điều này, Trân San San lại không thể nhịn được muốn nôn.
Trần Thu Thu nhìn sang Lục Kiến Vị, nói: "Chị gái tôi luôn làm việc liên quan đến tóc và lần này sự cố cũng liên quan đến tóc, không lẽ chị ấy phải bỏ nghề sao?"
Cô nàng không quan tâm nhiều đến công việc của chị gái mình! Bởi vì sản phẩm luôn được chị gái cô nàng tự tay gia công, giá cả thấp hơn nhiều so với người khác, chưa kể đến những thương hiệu có tiếng.