Lục Kiến Vi nói: "Đêm bố của mọi người trở về là đi cùng với Thần Kê! Là ông ấy đã giữ nó lại nên cô mới không chết... Chính là ông ấy đã bảo vệ cô."
Là con gái ruột của mình, chắc chắn ông ấy sẽ cứu.
Giang Minh và Giang Hán đều cảm thấy áy náy.
Lục Kiến Vi nói với anh ấy: "Gọi Giang Thủy đến đây."
Giang Hán nói: "Tôi không biết bây giờ chị ta đang ở đâu?! Có lẽ, chị ta sẽ không trở lại nhưng tôi sẽ thử."
Anh ấy gọi điện thoại cho Giang Thủy.
Mất một lúc lâu, đầu dây bên kia mới nghe máy: "Có chuyện gì?” Giang Hán sắp xếp lại suy nghĩ: "Hôm nay, chị về nhà sớm một chút! Nhà còn một chút việc chưa giải quyết xong."
Giang Thủy mắng mỏ: "Sao nhiều chuyện thết Tôi biết rồi! Nhưng tôi sẽ về muộn một chút."
Lục Kiến Vi trực tiếp cầm lấy điện thoại của Giang Hán, lạnh lùng nói: "Tối nay, nếu cô muốn chết ở khách sạn thì không cần trở về."
Nói xong, cô ném điện thoại qua cho Giang Hán.
Giang Hán ngẩn người nghe Giang Thủy bên kia không ngừng chửi: "Vừa nãy là ai? Dám nguyền rủa tôi chết, kẻ điên nào vậy?"
Anh ấy nhăn mày nói: "Mau trở về."
Giang Hán không muốn lãng phí thời gian với Giang Thủy! Sau sự việc này, ấn tượng của anh ấy về cô chị này càng trở nên tồi tệ, chỉ muốn tát chị ta hai cái.
Lục Kiến Vi nhắc nhở: "Nếu hai người không ngại... Nên đốt thêm vàng mã.
Giang Hán liên tục gật đầu: "Được! Tôi nhất định nhớ."
Lục Kiến Vi quay sang Giang Minh, nói: "Dấu vết của Thần Kê trên người cô cần thêm thời gian mới biến mất hoàn toàn! Phần gốc rễ sẽ được giải quyết khi Giang Thủy đến."
Giang Minh tỏ ra vui mừng: "Thật tốt"
Cô ấy thực sự mệt mỏi với tình trạng sức khỏe hiện tại! Bị bệnh như vậy, Giang Minh không thể chăm sóc gia đình, việc đưa đón con đi học cũng phải nhờ chồng.
Giang Hán không nhịn được nói: "Tôi thực sự không hiểu tại sao chị ta lại như vậy! Nói chị ta bất hiếu cũng không ngoa."
Làm cha tức chết, trong đêm canh thức lại làm loạn, có đứa con gái nào lại làm ra những chuyện đó.
Trong phòng bỗng chốc lại yên ắng.
Giang Minh hướng Giang Hán, vẫy †ay: "Em trai, đến đây."
Giang Hán vội vàng tiến lại.
Giang Minh giữ Giang Hán lại, tiết lộ bí mật đã giữ kín bấy lâu: "Em trai! Giang Thủy không phải là chị ruột của em."
Giang Hán sửng sốt, không kịp phản ứng.
Ngay cả Lưu Tuệ Mỹ đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên, hỏi: "Không phải chị ruột?! Tại sao cha mẹ chúng ta chưa bao giờ nhắc đến?" Giang Hán cuối cùng tìm lại được giọng nói: "Chị cả! Chuyện này là sao? Chị nhanh giải thích đi."
Giang Minh thở dài: "Các em biết chú hai chứ?"
Hai người đồng loạt gật đầu.
Chú hai là em trai ruột của cha họ, luôn ở ngoài kiếm sống! Giang Hán mỗi lần gặp chú hai đều là vào dịp Tết... Mười năm trước chú hai cuối cùng đã kết hôn và định cư ở thành phố.
Giang Minh nói: "Chị biết chuyện này qua lời kể của cha mẹ... Chú hai khi làm công nhân quen một cô gái, họ yêu nhau khá lâu nhưng sau đó ông bà nội không đồng ý! Bọn họ đã cãi nhau một trận lớn, cuối cùng hình như cũng chia tay."
Đây cũng là những gì cô ấy nghe được và tự mình ghép nối lại.
"Sau khi chia tay, chú hai chuyển đến một thành phố xa hơn làm việc.
Chính lúc đó, cô gái đó đã tìm đến nhà, để lại một đứa trẻ cho ông bà nội rồi biến mất."
Giang Hán lẩm bẩm: "Vậy là đưa cho cha?"
Giang Minh gật đầu: "Lúc đó chú hai vẫn ở ngoài, ông bà nội không nói cho chú ấy biết mà đưa đứa trẻ cho cha, cũng giấu diếm tình hình với người ngoài! Sau một hồi thỏa thuận với một số người biết chuyện, từ đó Giang Thủy trở thành người trong gia đình chúng ta."
Lúc đó cô ấy bốn tuổi nên đã có nhận thức! Nhà bỗng dưng có thêm một em bé, hàng đêm khóc la om sòm.
Như một phần bồi thường, ông bà đã cho gia đình cô ấy thêm một phần khi phân gia.
Lưu Tuệ Mỹ đột nhiên vỗ tay: "Tôi cứ nghĩ mỗi dịp Tết, chú hai luôn muốn nói chuyện với Giang Thủy, không phải họ đã nhận ra nhau rồi chứ?"
Giang Minh lắc đầu: "Chuyện này chị cũng không rõ."