Chu Mẫn Thúy khó chịu nói: "Gương bị vỡ rồi!"
Bà ta không kiên nhẫn với chồng như với con trai! Cuộc hôn nhân này của bà ta vì lợi ích mà kết, đến hiện tại tình cảm cũng đã không còn.
Ngô Hữu Tiến đáp một tiếng báo sẽ về ngay rồi cúp máy.
Chu Mẫn Thúy hít sâu một hơi, quay lại nói: "Anh ấy nói sẽ vê ngay, có lẽ mất khoảng hai mươi phút."
Đó cũng là nhanh rồi, dù sao cũng phải chờ xe buýt.
Lục Kiến Vi cười nói: "Không đâu."
Chu Mãn Thúy có chút hoài nghi nhưng cũng không hỏi thêm.
Lục Kiến Vi vẫn không quan tâm đến ánh mắt oán hận của Ngô Xuân, lật qua lật lại chiếc gương... Sau đó nở nụ cười.
Mười phút sau, cửa lớn được mở ra.
Ngô Hữu Tiến từ bên ngoài về, thấy Chu Mân Thúy đứng ngoài cửa phòng Ngô Xuân thì lập tức lao tới, ngay cả cặp công văn cũng chưa kịp cất đã quát ầm lên: "Cái gương đâu?”
Chu Mẫn Thúy chưa kịp mở miệng đã bị đẩy sang một bên.
Ngô Hữu Tiến lao thẳng vào phòng, thấy Lục Kiến Vi đứng đó thì sững sờ vài giây mới phản ứng: "Cô là ai?"
Thấy gương trong tay Lục Kiến Vị, ông ta không hiểu sao thấy nhẹ nhõm, định vươn tay lấy: "Đưa tôi cái gương! Cảm ơn cô đã sửa nó."
Ông ta tưởng Lục Kiến Vi đã sửa Xong nó.
Lục Kiến Vi né tránh, không đến ý đến Ngô Hữu Tiến mà nói với Chu Mẫn Thúy: "Những gì sắp xảy ra tiếp theo, bà Ngô đừng sợ."
Cô rất đồng cảm với Chu Mãn Thúy.
Chu Mẫn Thúy gật đầu: "Tôi sẽ không." Bà ta đã chuẩn bị cho tình huống †ồi tệ nhất, không gì tồi tệ hơn được nữa.
Ngô Hữu Tiến tức giận: "Cô đang nói cái quái gì thế, nhanh chóng đưa tôi cái gương, đừng có lảm nhảm!"
"Bố ơi! Cô ta là người xấu! Cô ta đã cướp cái gương của con!" Ngô Xuân đột nhiên hét lớn: "Cô ta muốn phá hủy cái gương!"
Nghe vậy, ánh mắt của Ngô Hữu Tiến trở nên đáng sợ.
Lục Kiến Vi như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người mà rút ra một lá bùa trừ tà... Cô nhanh chóng niệm chú và dán nó lên mặt gương.
Ngô Hữu Tiến và Ngô Xuân sắc mặt biến đổi, đồng thanh: "Cô đang làm cái quái gì vậy?"
Cả hai người hoảng sợ vươn tay ra cố gắng giật lấy cái gương trong tay Lục Kiến Vi nhưng còn chưa kịp chạm vào gương thì cả tấm gương bỗng dưng biến dạng! Một giọng nữ vang lên nhưng không phải là âm thanh ngọt ngào mà là tiếng kêu thảm thiết.
Mặt Chu Mẫn Thúy, biết rằng có thứ gì đó sắp xuất hiện.
Còn Ngô Hữu Tiến và Ngô Xuân thì vẫn đứng vững nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Vi đã trở nên sợ hãi.
Mặt gương dần lồi ra và cuối cùng vỡ tan tành.
Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc biến thành mùa đông, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến tận xương.
Một bóng dáng từ từ xuất hiện trong phòng.
Cô ta mặc một chiếc váy hai dây, buộc sơ sài trên vai, lơ lửng như sắp rơi, lộ ra khe ngực rõ ràng, tóc xoăn màu đỏ rượu rơi trên xương quai xanh, ẩn hiện, khuôn mặt trang điểm tỉnh tế.
Lục Kiến Vi rút ra một lá bùa dán lên người Chu Mẫn Thúy.
Bà ta đứng ở cửa phòng, lá bùa này không chỉ không làm tổn thương Chu Mẫn Thúy mà còn không để cho ma gương chạy thoát.
Ma nữ ôm lấy cơ thể, ngẩng đầu nhìn... Đôi mắt dường như muốn cuốn đi linh hồn của người khác.
Lục Kiến Vi nhìn vào cổ cô ta, phát hiện có một vết hẳn của dấu bàn tay, cho thấy cô ta có thể đã bị bóp chết, do đó các phần khác mới còn nguyên vẹn.
Ngô Xuân vội vàng tiến lên hỏi: "Em không sao chứ?"
Giọng nói của cậu ta dịu dàng đến lạ thường, hoàn toàn trái ngược với sự hung hăng và chửi mắng trước đó và Ngô Hữu Tiến cũng tiến lên ân cần hỏi han.
Nếu người khác nhìn thấy, có lẽ sẽ nghĩ họ là một gia đình.
Lục Kiến Vi lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp rút ra một lá bùa và ném đến trên người ma nữ, khiến cô ta lập tức bị khống chế.
Ma nữ kêu lên thảm thiết, dáng vẻ đáng thương dựa vào người Ngô Hữu Tiến.
Ngô Xuân măng: "Cô ấy chẳng hại ai cả! Tại sao cô phải truy sát đến cùng! Cô thật độc ác!"