Chu Mẫn Thúy với sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Có phải là có ma không?"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Có lẽ vậy."
Cô đứng dậy, chạm nhẹ vào giữa lông mày của Chu Mẫn Thúy và nói: "Bà Ngô, giữa lông mày của bà bị bao phủ bởi khí đen, cho thấy cái chết không còn xa"
Chu Mẫn Thúy rùng mình, hoàn toàn không biết về điều này.
Lục Kiến Vi an ủi: "Đừng lo, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.
Bà hãy dẫn tôi đến phòng con trai bà."
Chu Mẫn Thúy gật đầu.
Thực ra, sau khi chuyện này xảy ra, bà đã phá hỏng ổ khóa của các phòng trong nhà để có thể vào bất cứ lúc nào.
Vì vậy, bây giờ mở cửa là có thể vào.
Khi Chu Mẫn Thúy mở cửa, Ngô Xuân đang ngồi trước bàn, lưng quay về phía họ.
Phòng rất tối, rèm cửa kéo chặt, không một tia sáng nào lọt vào.
Chu Mẫn Thúy không nhịn được nói: "Sao lại không mở rèm cửa? Cả ngày tối om om, không tốt cho sức khỏe..."
Ngô Xuân đột ngột quay lại, giọng điệu không tốt: "Tôi khỏe lắm!"
Cậu ta liếc thấy Lục Kiến Vi đứng sau lưng Chu Mẫn Thúy, biểu hiện ra vẻ cảnh giác và tìm cách tránh né ánh mắt của cô.
Lục Kiến Vi chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Bề ngoài của Ngô Xuân rất yếu ớt, như người đã không ăn không ngủ nhiều ngày.
Một người yếu đến mức này, bệnh tật sẽ theo sát.
Da Ngô Xuân đã sạm đen, tỏa ra hắc khí, quâng thâm dưới mắt nhìn rất đáng sợ.
Chu Mẫn Thúy muốn kéo rèm cửa ra nhưng bị Ngô Xuân đẩy ra một cách thô bạo.
Ngô Xuân tức giận nói: "Đã bảo không kéo thì không kéo! Mẹ có thể không vào phòng tôi nữa không? Hơn nữa, hôm nay mẹ còn dẫn theo người lạ vào là có ý gì?"
Chu Mẫn Thúy nhẹ nhàng nói: "Mẹ làm tất cả vì tốt cho con."
Ngô Xuân nheo mắt, nói: "Cả ngày chỉ nói vì tốt cho tôi! Nếu vì tốt cho tôi thì ra ngoài được không?!"
Gần đây, Chu Mãn Thúy liên tục bị con trai đối xử như vậy.
Bà ấy đã quen nhưng vẫn đau lòng vì con trai ngoan ngoãn của mình đã thay đổi.
Bà ấy lùi về phía Lục Kiến Vi, nhỏ giọng: "Lục đạo trưởng, xin nhờ cậy ngài."
Hiện tại, tất cả hy vọng của Chu Mãn Thúy đều đặt vào Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi gật đầu, nói: "Bà hãy lùi về phía cửa.
Tốt nhất là ra ngoài luôn.
Dù thế nào cũng đừng vào."
Chu Mãn Thúy không muốn rời đi vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra với con trai mình, nên chỉ lùi vê phía cửa.
Lục Kiến Vi tiến đến bên cạnh Ngô Xuân, ánh mắt đặt lên chiếc gương trên bàn.
Ngô Xuân cảnh giác ôm chiếc gương vào lòng, nói: "Lập tức rời khỏi phòng của tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt côi" Lục Kiến Vi không để ý, hỏi: "Chuyện trò với con ma nữ thú vị lắm phải không?"
Sắc mặt Ngô Xuân trở nên tái nhợt.
Cậu ta lúc này rất yếu, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Lục Kiến Vi tiếp tục: "Nhìn cậu trong tình trạng này, có vẻ như đã trò chuyện khá lâu với con ma nữ kia! Cậu thật là dũng cảm... Phải chăng cậu đang mong muốn một tình yêu giữa người và ma?”
Chu Mẫn Thúy đứng ở cửa, gần như sắp ngất xỉu.
Bà ấy không phải dạng người dễ dàng bị lừa, lời của Lục Kiến Vi quá rõ ràng, ý nghĩa cũng không thể hiểu lầm, rõ ràng là dành cho bà.
Hóa ra mọi chuyện đã đi đến bước này.
Ngô Xuân bất ngờ đứng phắt dậy từ ghế, tức giận quát: "Kẻ điên này từ đâu chui ra vậy, cút ngay lập tức! Tôi không chào đón cô! Xâm nhập nhà người khác mà không được phép là vi phạm pháp luật đấy, biết không?”
Lục Kiến Vi đáp lạnh lùng: "Đây không phải nhà của cậu! Cậu có quyền gì mà ra lệnh?"
Cô khinh thường những kẻ đã đắm chìm trong dục vọng, thái độ đối với người mẹ sinh ra và nuôi dưỡng mình cũng thế.
Dục vọng khiến con người mất đi lý trí, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ngô Xuân bị chọc vào điểm yếu liền nổi giận! Cậu ta cố gắng cầm lấy cái ghế bên cạnh để ném nhưng bị Lục Kiến Vi vung tay đánh bay.
Cô không nể mặt, nói: "Cậu sắp chết rồi, lấy đâu ra sức mạnh."
Có thể nói, Ngô Xuân lúc này đã kiệt sức, gần như có thể chết bất cứ lúc nào, còn tệ hơn cả Chu Mẫn Thúy.
Ngô Xuân không kịp phản ứng, bị quán tính làm ngã xuống đất, chiếc gương cậu ta luôn ôm trên tay cũng rơi xuống, trượt đi một đoạn.
Lục Kiến Vi cúi xuống nhặt chiếc gương lên.