Việc tránh hói đầu quả thật là mong muốn của nhiều người.
Lục Kiến Vi nói: "Tôi có thể xem thử nó được không?"
Hòa thượng lập tức nói: "Đây là bí mật không thể tiết lộ." Nhưng đã chậm vì người phụ nữ đã đưa nó cho Lục Kiến Vị.
Cô mở lọ đưa lên ngửi... Có vẻ chỉ là nước thông thường nhưng lại có mùi của trà hoa.
Tuy không có vấn đê nhưng dùng cái này thì không thể kích thích mọc tóc được.
Hòa thượng đang rất lo lắng nhưng khi thấy nó được Lục Kiến Vi trả lại như không có gì! Anh ta mới thầm thở phào trong lòng: [Sao lại xui xẻo gặp Lục Bán Tiên như thế này?!]
Hòa thượng chỉnh lại đạo bào của mình, vuốt lại tóc: "Vì lễ đã kết thúc! Tôi cũng nên đi thôi."
Người phụ nữ lịch sự cảm ơn.
Hòa thượng thu dọn bàn của mình, chuyển nó lên một chiếc xe bên cạnh rời đi.
Lục Kiến Vị: ".
." Anh ta thật sự tài giỏi, từ hòa thượng chuyển sang làm đạo sĩ và kinh doanh còn tốt hơn trước.
Tô Khúc Trần xoa cằm: "Người này sao cũng được gọi là Bán Tiên."
Có vẻ như ai cũng có thể tự xưng là Bán Tiên! Hắn chỉ công nhận hai Bán Tiên là mình và Lục Kiến Vi.
Người phụ nữ cầm lọ nhỏ đã trở về biệt thự của mình, có vẻ như cô ấy đang chuẩn bị thử nghiệm dầu kích thích mọc tóc kia.
Lục Kiến Vi nói: "Được rồi! Chúng ta đi thôi."
Cô thực sự tò mò về cách hòa thượng này chuyển từ hòa thượng sang đạo sĩ và làm thế nào để khiến người ta tin tưởng mình.
Khi họ trở lại Xuất Vân Quan, đã là nửa đêm.
Lá cờ của Tô Bán Tiên vẫn đang phất phơ bên ngoài.
Lục Kiến Vi quay lại hỏi: "Anh treo cái này à?"
Tô Khúc Trần không hề cảm thấy xấu hổ: "Có vấn đề gì sao? Tôi sắp gia nhập Xuất Vân Quan, sẽ trở thành Tô Bán Tiên."
Lục Kiến Vi nghĩ lại thì thấy những gì hẳn nói cũng không sai.
Ngoài việc tự luyến, Tô Khúc Trần còn có lòng tự tin mù quáng vào năng lực của mình.
Chờ đến khi hắn biết mù quáng tự tin không tốt thì đã là chuyện sau này.
Hiện tại, Tô Khúc Trần vẫn chưa có chỗ trong đạo quan, chỉ có thể ai về nhà nấy.
Lục Trường Lan vẫn chưa về, Lục Kiến Vi mang theo người giấy nhỏ đang nhìn ngó bên ngoài quay trở về phòng, rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô được đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Lục Kiến Vi rửa mặt xong, mở cửa và thấy hòa thượng kia đứng đó.
Qua một đêm, mái tóc dày của anh ta đã biến mất, trở lại với đầu trọc lóc nhưng không còn dấu chấm hương.
Cô nhìn anh ta, hỏi: "Anh đến tìm tôi có chuyện gì?"
Hòa thượng thở hổn hển: "Cô chưa trả tiền làm phép cho tôi."
Lục Kiến Vi không trả lời, mà bắt đầu quan sát bộ đồ của anh ta.
Tăng bào của hòa thượng có vẻ khác hôm qua, áo cà sa chất liệu cao cấp hơn, hạt cườm trông thật hơn.
[Có tiến bộ.] Lục Kiến Vi nói: "Đó là anh tự nguyện."
Trong hoàn cảnh đó, cô không ép buộc ai cả! Giọng của anh ta lại khiến người khác sợ hãi.
Lục Kiến Vi hỏi: "Anh không phải hòa thượng sao? Tối qua sao lại trở thành đạo sĩ?"
Hòa thượng vung ra một tấm chứng nhận.
Lục Kiến Vi liếc qua.
Chữ ký dưới giấy tờ là của Hiệp hội Phật giáo, tên trên đó là Trần Viễn Phương - tên thật của hòa thượng.
Cái tên khá thú vị.
Trần Viễn Phương sờ sờ cái đầu trọc của mình, giải thích ý nghĩa tên của anh 1a.
Lục Kiến Vi không biết nói gì.
Cô hỏi: "Vậy anh đến đây làm gì?"
Trần Viễn Phương sờ sờ đầu mình, cười nói: "Đêm hôm đó thấy cô giỏi lắm, tôi muốn đến xem đạo quan này có thiếu người không?”
Lục Kiến Vi im lặng một chốc.
Một lúc sau, cô mới mở lời: "Đạo quan không thiếu hòa thượng."
Ai lại đi tuyển hòa thượng cho đạo quan! Nói ra ai mà tin.
Trần Viễn Phương nhanh chóng lấy từ trong áo cà sa ra một bộ tóc giả và đội lên, biến đổi diện mạo.
Anh ta nói: "Tôi không phải là hòa thượng."
Trần Viên Phương chỉ giả mạo làm hòa thượng để thực hiện một số nghỉ lễ đơn giản, kiếm chút tiền.
Cho đến khi gặp Lục Kiến Vi ở ký túc xá nữ đêm hôm trước.
Sau khi gặp Lục Kiến Vi, Trần Viễn Phương nhận ra rằng làm đạo sĩ thật tốt! Anh liên tự may một bộ đạo bào và mua tóc giả.