Những sợi tóc đó bò lên từ mắt cá chân anh ấy lên... Như thể muốn quấn lấy toàn thân Lâm Hạo! Cánh tay từ bồn cầu cũng vươn ra khỏi bồn cầu...
Lâm Hạo chửi thầm: "Chết tiệt."
Trong lúc đang căng não suy nghĩ, anh ấy đột nhiên nhớ ra mình vừa mới thay đồ để ở trên bàn rửa tay bên ngoài.
Lâm Hạo như được thần trợ giúp.
Anh ấy vất vả lê lết...
Cuối cùng cũng bò được ra ngoài! May mắn tay Lâm Hạo đủ dài để với tới được mép bàn rửa tay, kéo quân áo xuống.
Lâm Hạo vội vàng lục túi quần... Anh ấy rút ra một tấm bùa không biết là gì, quay lại nhìn thì thấy một cái đầu từ bồn cầu chui lên.
Lâm Hạo: "..."
Anh ấy cầm bùa đập liên tục lên chân, những sợi tóc đó không kịp phản ứng đã bị đốt cháy.
Phòng tắm đầy bụi tro.
Cuối cùng, Lâm Hạo cũng có thể đứng dậy! Anh ấy nhanh chóng ném một tấm bùa vào bồn cầu, vừa lúc rơi trên cái đầu kia làm cháy ra 1 cái lỗ làm nó phát ra tiếng hết kinh khủng.
Vô số tóc quấn quanh cái đầu rồi biến mất không còn dấu vết.
Bồn cầu trở lại bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Lâm Hạo sợ hãi đến mức tưởng như hồn đã lìa khỏi xác! Anh ấy đậy nắp bồn cầu... Khóa cửa phòng tắm và vội vàng quần áo trở về phòng.
Nếu không phải hôm nay mua những tấm bùa này, có lẽ mình đã gặp nguy hiểm.
Lâm Hạo cảm thấy lông tóc dựng đứng sau lưng, mồ hôi túa ra như tắm, cứ nghĩ lại chuyện xảy ra trong phòng tắm là tim anh ấy đập thình thịch.
Đây chắc chắn là một bóng ma tâm lý! Từ nay về sau anh ấy không dám vào nhà vệ sinh nữa.
Thật sự quá kinh dị, chỉ vào nhà vệ sinh mà cũng có thể nhìn thấy ma trong bồn cầu.
Lâm Hạo thở ra một hơi, nhớ lại lúc mua bùa, Lục Bán Tiên đã nói về Xuất Vân Quan thì ánh mắt anh ấy lập tức phát sáng.
Bùa này là thật, việc bói toán cũng là thật.
Có lẽ thực sự có những cao nhân ẩn giấu trên thế giới này, Xuất Vân Quan thậm chí chưa từng nghe nói đến lại có thể là nơi ẩn cư của cao nhân.
Nghĩ đến đây, Lâm Hạo vội vàng mở máy tính.
Anh ấy bắt đầu tìm kiếm thông tin về Xuất Vân Quan! Muốn xem nơi ở của cao nhân trông như thế nào?!
Một trang web xuất hiện... Thông tin liên quan không nhiều, thậm chí không có trên Baidu Baike, quả thực quá bí ẩn.
Tuy từng đến Bạch Vân Quan ở Đế Đô một lần nhưng trang web không chỉ có Baidu mà còn có thời gian mở cửa và giá vé... Lâm Hạo không khỏi nghĩ, Xuất Vân Quan thực sự không quan tâm đến danh tiếng! Đúng là cao nhân thật sự.
Trong lòng anh ấy khen ngợi vài lần rồi nhấp vào liên kết trang web nhưng lúc mở lên lại không thốt nên lời... Đến cả trang web chính thức của đạo quán cũng bắt đầu bán hàng?
Lâm Hạo cảm thấy Xuất Vân Quan thật là chân thật, giá cả rõ ràng, không hề mập mờ.
Quả thực là cao nhân.
Lục Kiến Vi sau khi thu dọn gian hàng liền trở vê đạo quan.
Trong đạo quan đang tỏa ra khói bếp, nhìn một cái là biết ngay Lục Trường Lan đang nấu ăn, gần đây anh thực sự mê mẩn việc nấu nướng.
Và anh cũng rất hào hứng khi cô thử món ăn.
Đương nhiên món anh làm rất ngon còn bản thân Lục Kiến Vi là sát thủ nhà bếp nên ngoài nấu cơm thì việc nấu thức ăn đều giao cho Lục Trường Lan.
Người giấy nhỏ đang nằm úp mặt trên thêm cửa nhìn cô.
Lục Kiến Vi vươn tay nhấc nó lên, đặt vào lòng bàn tay mình: "Hôm nay không bị ai bắt nạt chứ?"
Người giấy nhỏ vui vẻ lăn lộn trong lòng bàn tay cô.
Lục Kiến Vi bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ Như Lai trong [Tây Du Ký] mà không nhịn được cười ra tiếng.
Cô giơ tay ấn nhẹ vào đầu người giấy nhỏ.
Người giấy nhỏ làm từ giấy, rất mềm mại, đầu vừa bị chạm vào đã gục xuống, rồi từ từ ngẩng lên nhìn cô.
Cảnh tượng ấy làm người ta cảm thấy ấm áp.
Lục Kiến Vi che ngực mình.
Lục Trường Lan câu cửa miệng là không muốn quan tâm... Rốt cuộc làm thế nào mà tạo ra một người giấy nhỏ đáng yêu như vậy? Rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm.