Chiều hôm sau, Lục Kiến Vi thu xếp đồ đạc bỏ vào ba lô.
Không xa đạo quan là con phố cổ vật, lúc này đang tấp nập người qua lại! Lục Kiến Vi với tư cách là đạo sĩ lại có khoai tây chiên tâm duyệt trong tay... Có thể nói là bất bại.
Cô dự định kiếm tiền để mua thực phẩm và phát triển mảnh đất trồng trọt.
Ba giờ chiều, phố cổ vật nhộn nhịp người qua lại.
Lục Kiến Vi quan sát một vòng xung quanh... Cuối cùng, cô đã chọn được một vị trí lý tưởng.
Con phố này gần đây mới phát triển! Trước đây không mấy người biết đến nhưng đầu năm có người mua một mặt dây chuyền ngọc với giá ba triệu và bán được ba trăm triệu.
Tin tức về mặt ngọc này nhanh chóng trở thành chủ đề hot, khiến con phố cổ vật trở nên sôi động, lượng khách du lịch tăng vọt! Ai cũng muốn tìm kiếm cơ hội làm giàu.
**
Ở đạo quan quá nhàm chán nên cô muốn đến đây mở sạp xem bói... Lục Kiến Vi nhìn quanh một lúc, rồi dừng lại ở một góc phố.
Cô chọn chỗ này vì có một thầy bói mù bên cạnh, thêm vui thêm bạn! Họ cùng nhau xem bói kiếm tiền, cả hai cùng có lợi.
Thầy bói mù nghiêng đầu qua kính râm nhìn cô gái bên cạnh.
Sau vài giây, ông ta nói: "Cô gái nhỏ! Muốn xem bói không?"
Ngay khi lời nói vừa dứt, Lục Kiến Vi lấy từ ba lô một lá cờ mà cô đã làm trước đó, cắm xuống đất ngay cạnh mình.
Ba chữ [Lục Bán Tiên] khiến thầy bói mù phải chú ý... Như này là muốn cướp chén cơm của người khác.
Lục Kiến Vi sắp xếp đồ đạc, quay đầu nói: "Ông quả nhiên không mù."
Thầy bói mù méo miệng... Bắt đầu tạo dáng như một bậc cao nhânXem bói nhiều, mắt tự nhiên sáng."
Lục Kiến Vi không tin lời đùa của ông ta, lại lấy ra một tấm biển từ ba lô đặt phía trước! Trên đó viết bốn chữ rông bay phượng múa.
Một lúc sau, thầy bói mù không nhịn được lén lút nhìn qua.
Ông ta hạ kính râm xuống, nhìn thấy trên biển viết [Một quẻ ba triệu].
Thầy bói mù trợn mắt, chê bai: "Cô tưởng xem bói kiếm tiền dễ lắm à? Tôi một buổi sáng ở đây cũng chỉ kiếm được năm, sáu trăm nghìn mà cô xem một quẻ ba triệu thì đừng hòng ra khỏi đây."
Nếu ai đó phát hiện mình bị lừa, họ có thể sẽ đánh người coi bói.
Thấy Lục Kiến Vi nhìn mình, ông ta đeo lại kính râm.
Lục Kiến Vi sắp xếp ghế nhỏ, ngồi xuống thong thả: "Ba triệu một quẻ! Cũng coi là rẻ."
Cô nhận ra thây bói mù này cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, râu trên cằm có lẽ là giả, lại mặc một bộ đạo bào, trông cũng khá giống thật.
Lục Kiến Vi lấy điện thoại ra... Thuần thục mở kho đồ trong Group Âm Dương, chọn "Khoai tây chiên tâm duyệt"! Sau đó, lấy nó từ ba lô ra.
Vừa ăn khoai tây chiên vừa chờ khách hàng.
Khoai tây chiên giòn rụm, hương thơm nồng nàn, khiến thầy bói mù cảm thấy nước miếng chảy ra.
Ông ta đã từng ăn khoai tây chiên nhưng chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm như thế này.
Thầy bói mù tức giận nghĩ, người này không phải đến đây để phá hoại chứ?
Lục Kiến Vi nghe rõ ràng tiếng lòng của người cách mình một mét! Bỗng nhiên cảm thấy mình thật giống như đang đi dã ngoại.
Lục Kiến Vi đặt khoai tây chiên xuống, lấy từ ba lô ra một lá bùa.
Sau đó, cô giới thiệu với đối phương: "Tôi có bùa hương trái cây! Ông có muốn không? Tôi có thể giảm giá cho ông." Thầy bói mù lắc đầu như cái bàn lắc: "Không cần."
Lục Kiến Vi tiếc nuối thu hồi lá bùa của mình, nói tiếc: "Ông có thể sẽ hối hận đấy.
Thây bói mù quay đầu, khinh thường nói: "Tôi chưa bao giờ biết từ "hối hận viết thế nào."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Phố cổ bây giờ đang vào giờ cao điểm, người qua lại tấp nập trước những quầy hàng bày bán đồ cổ! Tuy nhiên, thực sự chỉ có rất ít người tìm được đồ cổ đích thực.
Lục Kiến Vi hiểu rõ, trên những quây hàng này dù nhìn có vẻ là đồ cổ nhưng thực chất đều là hàng giả, kể cả một số cửa hàng lớn ở phía sau.
Dĩ nhiên, vẫn còn đó những cửa hàng cổ kính đã tồn tại hàng trăm năm.
Đúng lúc ấy, một bà lão bất ngờ đi ngang qua quầy hàng của cô, chỉ đi được vài bước thì quay lại.