Chương 16: Vô Đề
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Hạ Nhất Minh nhận lão quy làm tiểu đệ.
Hai ngày đầu hắn còn lo lắng hãi hùng, đến ngày thứ ba thì phát hiện ra, cùng trước kia cũng không có gì khác mấy.
Lão quy vì kính sợ hắn mà chỉ nằm im bên bờ sông, ngày bình thường không dám tiếp cận làm phiền.
Nếu nó không phải thi thoảng ngỏng cái đầu dài, lén lún nhìn về phía bên này. Hạ Nhất Minh còn suýt chút nữa quên rằng tảng đá to đùng kia thật ra là một con yêu quái.
Nghe có vẻ tốt đấy chứ.
Tốt cái cục SHIT!!!
Trời ơi đất hỡi, quỷ tha ma bắt con rùa kia đi.
Ở cái thế giới đầy rãy thần tiên yêu ma này, để tìm được một nơi an toàn ổn định kiếm ra thức ăn không phải chuyện đơn giản.
Hắn chân nhỏ tay nhỏ giữa rừng rú không một bóng người, đừng nói yêu quái yêu thú, chỉ cần một con dã thú nào đó, có cho hắn mười cái mạng cũng không đủ bồi.
Từ khi bị kẹt trong hạp cốc này, ngoài ăn chút quả đào tráng miệng ra, nguồn thịt cũng là bữa chính duy nhất của hắn là cá.
Còn bây giờ một con rùa to tổ bố nằm giữa bờ sông phơi nắng, có cho hắn sơn hào hải vị hắn cũng không dám lại gần.
Đúng là nó đã bị hắn lừa, còn tưởng hắn là cái gì cao nhân thượng tiên.
Nhưng ngươi đã bao giờ thấy vị thần tiên nào xắn quần xắn áo lao xuống nước chật vật bắt cá chưa.
"Không được không được, ta phải nghĩ cách phá cục diện bế tắc này. Không thể suốt ngày uống sinh mệnh nước suối cùng ăn quả đào được."
Tuy rằng nước suối sinh mệnh cùng quả đào ăn rất ngon, nhưng cứ đà này nhiều đến mấy cũng sẽ bị hắn ăn uống sạch sẽ.
Thêm nữa đó đều là đồ cứu mạng, không phải dùng để chống đói.
Ngoài ra còn có một điều khiến Hạ Nhất Minh lo lắng trái phải.
Không biết phải do gần đây hắn ăn quá nhiều quả đào hay không mà da dẻ hắn ngày càng long lanh sáng bóng, giống như muốn phát sáng vậy.
Ách, không phải giống như, mà là thật sự đang phát sáng.
Chính là cái kiểu...
Trời tối không cần thắp nến,
đi vệ sinh không cần bật đèn.
Ba trăm sáu mươi độ vô góc c·hết,
Cùng chị Hằng toả sáng lung linh.
Cũng may ánh sáng phát ra không mạnh, ban ngày nhìn vào chỉ cảm thấy làn da sáng láng như bạch ngọc.
Ngược lại làm Hạ Nhất Minh buồn rầu, cảm thấy bản thân càng ngày càng không giống đàn ông.
Tưởng tượng lúc đầu hắn còn vô cùng hưng phấn, nghĩ rằng mình đạt được siêu năng lực ghê gớm gì.
Cuối cùng mất cả ngày mới phát hiện ra ngoài sức lực lớn hơn một chút, thể lực tốt hơn một chút thì chả có gì đặc biệt hơn người.
Nhưng hưng phấn qua đi là cảm giác lo lắng bất an tràn ngập, hắn sợ mình bị trúng độc hay cái gì đó còn tồi tệ hơn.
Cũng may là mấy ngày trôi qua thân thể hắn vẫn khoẻ mạnh, thậm chí còn vượt qua lúc á khoẻ mạnh ban đầu.
Nhưng cả kể thế thì Hạ Nhất Minh vẫn không dám ăn nhiều, từ mỗi ngày ba bốn quả, giờ chỉ còn dám hai ba ngày ăn một quả.
"Ta mệnh khổ a..." Hạ Nhất Minh thở dài.
Khuôn mặt rầu rĩ không vui làm cho lão quy ở xa xa không dám cả thở mạnh.
Nó chỉ cảm thấy từ ngày đầu tiên gặp cho đến bây giờ, mỗi ngày vị thượng tiên kia lại toát ra khí tức càng đáng sợ hơn.
Không phải cái gì khủng bố uy áp, mà là một loại tươi mới tràn trề sinh mệnh lực, nhưng lại mờ mịt hư ảo không chân thực.
Điều này hoàn toàn vượt qua kiến thức ngàn năm của lão quy.
Nó nhớ ngày đầu gặp Hạ tiên sinh còn không khác gì một phàm nhân.
Không biết không hiểu mới là thứ đáng sợ nhất.
"Thật khủng kh·iếp, ai đã làm Hạ tiên sinh không vui đến mức ngay cả khí tiết cũng không giữ được thế kia?"
"Không thể trêu vào không thể trêu vào." Lão quy lắc đầu than thở cho ai xui xẻo động vào Hạ tiên sinh.
Đột nhiên một giây sau nó giật mình.
"Ách, không phải do ta đi?"
"Không thể nào? Ta từ lúc đầu vẫn chỉ nằm im ở đây, một phân cũng không dám nhúc nhíc, không thể nào là do ta được."
Nhưng ngoài nó ra giống như mấy ngày nay Hạ tiên sinh chưa từng tiếp xúc với ai.
Nghĩ đi nghĩ lại lão quy vẫn có chút chột dạ.
Nó quyết định không tiếp tục cosplay tảng đá nữa mà tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, chui vào trong sông bơi ra hạp cốc, đợi mấy hôm lại quay về xem sao.
-----------------------------------------
Hạ Nhất Minh tuy nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mọi hành động của lão quy đều không thể thoát được dưới đôi mắt ti hí của hắn.
Hắn tuy rằng tò mò nó đi đâu nhưng vẫn cố gắng tiếp tục ngồi im xem biến.
Đợi mười năm phút sau, lúc này Hạ Nhất Minh mới chắc chắn rằng lão quy đã thật sự đã rời đi, trong thời gian ngắn sẽ không quay trở lại.
"Con rùa này thực sự muốn ăn vạ cả đời ở đây sao?" Hắn quả thật hặn nghiến răng nghiến lợi.
"Có lẽ nên thử một lần nữa rút ra SCP."
Hạ Nhất Minh liếc nhìn điểm số ân đức trong hệ thống.
Nhờ mấy hôm tích góp, cộng thêm chén trà lần trước mời con yêu rùa kia uống, mà hắn đã đủ điểm để một lần nữa rút ra SCP mới.
Thật ra cũng vì một phần con rùa kia cho ra điểm ân đức khá ít, nên hắn đến hiện tại vẫn không dám thả lỏng cảnh giác với nó, mặc dù có thể là do hắn thần kinh quá mức n·hạy c·ảm.
Nhưng đối với ai cũng thế thôi, đột nhiên một thân một mình b·ị b·ắt đến nơi hoàn toàn xa lạ, rồi lại đột nhiên phải đối mặt với một con quái vật khổng lồ biết phép thuật biết nói tiếng người, thử hỏi ngươi có sợ không.
Nhất là đến bây giờ hắn vẫn chỉ là một người bình thường, một chút khả năng tự vệ cũng không có.
"Chỉ mong lần rút này sẽ thay đổi hiện trạng của ta."
Đang lúc Hạ Nhất Minh cầu thần khấn phật, xoa tay hằm hè chuẩn bị rút ra SCP mới thì đột nhiên ầm một tiếng, nước sông nổ tung.
"Hạ tiên sinh không tốt không tốt!!!"
Chỉ thấy lão quy dùng thân thể không khác gì thiết giáp hạng nặng, mang theo khí thế bẻ gãy nghiền nát lao thẳng về phía hắn.
Nếu không phải nhìn vẻ mặt sợ hãi của nó cùng với câu nói vừa rồi, thì Hạ Nhất Minh đã không nói nhiều, lập tức quay lưng bỏ chạy.
Hoàn toàn không phải do hắn sợ đến mức choáng váng không kịp phản ứng.
Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng đó là sự thật.
"Tiên sinh không tốt, ta thấy hắc xà, hắn ở ngay bên ngoài cách hạp cốc không xa."
"Cái gì ngươi từ từ nói cho rõ ràng, cái gì hắc xà?" Nhìn phản ứng của lão quy, Hạ Nhất Minh chỉ cảm thấy tâm một đột, hắn dự cảm được điểm xấu.
Lời nói tiếp theo của lão quy cũng chứng thực cảm giác đấy là đúng.
"Là đại hắc xà a, là còn xà yêu kia kia đó."
Lão quy gấp đến đỏ cả mặt, nó tuy từng đánh nhau với con yêu xà đó, nhưng đến giờ nó vẫn không biết đối phương gọi là gì.
Mà nó cũng ngượng ngùng nhắc lại chuyện bị đối phương lao vào địa bàn, một đường đuổi đánh bỏ chạy như điên.
Hạ Nhất Minh cũng mặc kệ cảm nhận của lão quy, bởi vì hắn cũng đoán được con yêu xà kia là gì rồi.
Nhưng để chắc chắn hắn vẫn thử hỏi lại: "Là con yêu xà đó?"
Lão quy liên tục gật đầu: "Đúng đúng, chính là con yêu xà đó đó."
Hắn lại cẩn thận hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
Lão quy lập tức làm ra khẳng định: "Dù nó có bị nghiền ra thành tro ta cũng nhận ra."
Hạ Nhất Minh trầm mặc một hai giây mới nói tiếp: "Là ngươi dẫn nó vào đây đúng không?"
Lão quy nghe vậy đang định theo thói quen gật đầu, thì bị bản năng cầu sinh mãnh liệt phanh gấp lại.
Nó trợn to mắt, từ trên trán dần dần xuất hiện một tầng hơi nước, đọng lại th·ành h·ạt rồi lăn dài xuống cằm.
Lão quy không biết con xà yêu đó vì lý do gì mà quyết tâm muốn đuổi theo không bỏ. Nó chạy vào đây ban đầu cũng là vì phát hiện ra trong đây có linh lực dao động, tưởng rằng có nhân tộc tu tiên giả, nên mới liều mạng lao vào tìm đường sống trong chỗ c·hết.
Mấy ngày qua cũng chứng mình nó đặt cược là đúng, con yêu xà đó thực sự e ngại không dám đuổi theo vào hạp cốc.
Nhưng nó lại không ngờ được, tuy xà yêu không dám lao vào hạp cốc tìm nó, song nó lại không cứ thế bỏ đi, mà tiếp tục lởn vởn bên ngoài chờ đợi suốt mấy ngày.
Nếu không phải hôm nay lão quy trùng hợp bơi theo con sông ra ngoài, thì nó cũng sẽ không phát hiện ra.
Tuy trong suy nghĩ của nó, cả kể con xà yêu kia có lao vào nơi này thì cũng chả nổi lên được chút bọt nước gì.
Lão quy tin rằng, Hạ tiên sinh chỉ cần động động ngón tay là có thể cho xà yêu hồn phi phách tán.
Nhưng vấn đề ở đây là nó đáng c·hết, vậy mà định lợi dụng Hạ tiên sinh để đối phó với xà yêu.
Nghĩ đến đây lão quy càng không dám mở miệng.
Từng giây từng phút trôi qua, Hạ Nhất Minh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Quan sát khuôn mặt rùa vô cùng nhân tính hoá, vì áp lực mà trở nên co rúm sợ hãi.
Nếu bây giờ Hạ Nhất Minh có đọc tâm thuật thì hắn sẽ nói, ngươi nha suy nghĩ nhiều lắm.
Hắn trầm mặc nhìn chăm chú vào lão quy không phải vì tạo áp lực, mà đơn giản là hắn đang mải suy nghĩ xuất thần thôi.
Còn chuyện lão quy lợi dụng hắn để đối phó với xà yêu.
Chó má, hắn ngay cả con rùa này còn không đánh nổi, nói gì đến đối phó xà yêu so với nó còn mạnh hơn một bậc.
Vì thế theo tư duy quán tính, Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ đến việc bị lão quy lợi dụng. Chỉ đơn thuần cho rằng xà yêu truy tìm lão quy mà dò đến chỗ ở của hắn thôi.
Một lúc lâu sau Hạ Nhất Minh thở dài, cuối cùng gỡ dây vẫn cần người buộc dây a.
"Bí Hí."
Tinh thần lão quy rung lên, đây là lần đầu tiên Hạ tiên sinh gọi thẳng tên của nó.
"Tiên, tiên sinh...ta..."
"Bí Hí ngươi sống hơn ngàn năm, không lẽ thực sự ngay cả một con tiểu xà cũng không đánh đuổi nổi sao?"
Nói xong khuôn mặt Hạ Nhất Minh trong nháy mắt toát ra vẻ thất vọng, nhưng chỉ là trong nháy mắt đó lại bị lão quy bắt được.
Nó làm tiên sinh thất vọng rồi.
Trong một khoảng khắc hiểu ra.
Tại sao tiên sinh biết ta lợi dụng nhưng lại không hề tức giận?
Tại sao tiên sinh biết ta không đánh lại yêu xà nhưng vẫn muốn ta đi đối mặt?
Có phải là tiên sinh đang thử ta không?
Ngược lại ta càng sợ hãi trốn tránh càng làm cho tiên sinh thất vọng.
Càng nghĩ càng giống, càng nghĩ càng ảo não.
Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ ra sớm hơn chứ. Cũng may là mọi chuyện vẫn còn chưa quá muộn, nó vẫn còn cơ hội sửa chữa sai lầm.
Đã thế thì liều mạng, cùng lắm là một lần nữa b·ị đ·ánh thành trọng thương mà thôi. Lại chạy vào hạp cốc, nó không tin tiên sinh sẽ thấy c·hết mà không cứu.
Suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện, lão quy lập tức có quyết định.
"Tiên sinh dậy bảo làm Bí Hí hổ thẹn. Chuyện này là do ta dựng lên, vậy hãy để ta kết thúc nó đi.
Ngược lại gây thêm phiền phức cho tiên sinh là ta không đúng, chỉ mong sau chuyện lần này tiên sinh không trách Bí Hí vô lễ, tiếp tục cho phép ta bên cạnh nghe tiên sinh dậy bảo, là Bí Hí đã vô cùng mãn nguyện không cầu gì thêm."
Nói xong không đợi hắn kịp phản ứng, lão quy lập tức lao vào con sông biến mất. Chỉ để lại Hạ Nhất Minh há hốc mồm trong gió lộn xộn.
Không phải đâu, còn có chuyện tốt như vậy?
Hắn ban đầu chỉ thử giả vờ ra vẻ thất vọng một chút thôi, nào có thể ngờ nó lại không chịu nổi một kích như vậy.
Chưa gì đã muốn lao ra thay hắn sinh tử chém g·iết, quả thực thiếu chút nữa làm hắn cảm động đến rớt nước mắt, đáng tiếc thiếu chút nữa.