Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 6: Canh Nấm




Sau
Sau khi ra khỏi rừng được một lúc , liền nghe thấy tiếng hét ở phía đường lớn .

" Trời ơi , Hồng Anh , hôm nay các ngươi hái được nấm ở đâu mà nhiều quá vậy! " . Thím Từ . Từ Thục Phân ở nhà bên cạnh lão Vương gia , đuổi theo phía sau nói.

" Thục Phân à , thật trùng hợp , vậy về cùng đi , hôm nay khá may mắn , tìm được chỗ tốt , chỗ đó khá vắng , ở phía sau núi , chúng tôi cũng không nghĩ tới , một mảnh rừng nhỏ như vậy, mà bên trong lại có rất nhiều nấm ".

Tô Hồng Anh vừa nói , vừa dùng tay chỉ về phương hướng của mảnh mảnh rừng nhỏ " ngày mai có thể đi thử xem , nói không chừng , vẫn có thể còn nữa đó . Tuy nhiên , có thể sẽ không được nhiều như hôm nay nữa đâu " .

Người trong thôn quan hệ thường rất thân thiết , nhà ai cũng có một chút quan hệ họ hàng , tìm được chỗ nào có nhiều rau dại , măng, nấm, nếu có hỏi mà không trả lời , thì cũng chả che giấu được bao lâu , liền bị lộ vị trí .

Đây không phải vì nể mặt mũi của ai , mà nó đã trở thành một thói quen , trừ phi nếu không muốn ở lại lâu dài , còn không sẽ bị người khác ghét .

Bảo Lâm nhìn thấy nương và thím Từ nói chuyện , đợi khi bọn họ dừng lại , liền ngoan ngoãn chào một tiếng " thím Từ ".

" Ôi , là Bảo Lâm đấy à , thật không tệ , rất hiểu chuyện, sọt đằng sau cũng đầy vậy? , Thật là muốn đem hai thằng nhóc nhà thím ra đây nhìn xem , để bọn chúng , bị xấu hổ chết luôn đi " thím Từ nhìn vào sọt của Bảo Lâm , nói giỡn .

Trên chiếc áo mà thím Từ mặc, có mấy miếng vá , quần dài màu đen , trông rất sạch sẽ , mặc dù là mới từ trong rừng đi ra .

Khuôn mặt dễ gần ,mặt có chút tròn , khuôn mặt như vậy ở đây rất được ưa thích, vì người có khuôn mặt như vậy, thường được cho là người có phúc khí .

Thục Phân gả cho Từ thúc ở bên cạnh nhà Vương gia , sinh được hai đứa con trai , đứa lớn Từ Văn năm nay 16 , đứa nhỏ Từ Bân năm nay 12 .

Từ gia ở bên cạnh nhà Vương gia , có mối liên hệ rất tốt , đặc biệt , nương của nàng Tô Hồng Anh cũng thím Từ , rất hợp ý nhau.

Từ gia hai huynh đệ , cùng chơi với Bảo Lâm từ nhỏ tới lớn , cái gì mà , bắt cá , leo cây , nhặt trứng chim, nhặt củi lửa ,... đều là cùng Vương Văn Huy ,Vương Văn Xán , Bảo Lâm , ở cùng một chỗ , cùng nhau làm , mối quan hệ rất thân thiết .

" Thím , như vậy đâu có nhiều " Bảo Lâm không có ý phản bác "Văn ca với Bân ca , đều giỏi lắm , hôm kia ở bờ sông, còn câu được mấy con cá lớn nữa kìa " .

Hôm kia là ngày cày bừa , hai huynh đệ với Vương Văn Huy , Vương Văn Xán , Bảo Lâm buổi chiều Không có việc gì làm , đi bờ sông đào rau dại , đào được mấy con giun , lấy giun làm mồi câu , lấy cành trúc làm cần câu, đi tới con sông Thanh Hà câu cá .

Không nghĩ tới ,vận khí của Hai huynh đệ nhà này lại tốt như vậy, câu lên được 4 con cá lớn .

Còn Bảo Lâm , Văn Huy Văn Xán, thì vận may lại không được tốt như vậy, dùng tất cả mồi câu ,câu lên chỉ được 10 con cá con , buổi tối khi làm sạch nội tạng , thêm măng chua hầm cách thủy ,mỗi người trong nhà khi được chia , chỉ được một bát canh măng chua kèm theo mùi vị của cá .

" Ha ha , vậy là bọn nó gặp may thôi " thím Từ cười nói , nếp nhăn dưới mắt ,lại càng thêm sâu.

Trẻ con nhà mình ,ai mà chẳng không thương ,khi hài tử được người khác khen ,thì đều cảm thấy rất vui .

" Đúng vậy , Thục Phân ta nói cô , tiểu Văn cùng tiểu Bân , đều là con trai của cô , đều không được nói xấu chúng nói như vậy" Tô Hồng Anh vừa nói ,vừa chừng mắt với thím Từ.

" Được được được , ta không nói nữa ,chỉ là nhà ngươi nhiều nấm như vậy , nếu như phơi khô thì chắc cũng được tầm 2 ,3 cân đấy " thím Từ hâm mộ nói , vừa nhìn một nhà ba người đầy nấm .

" May mắn, may mắn thôi , vừa vặn , mấy chỗ đó ,mấy ngày hôm nay , người trong thôn cũng không có người đi qua , vì vậy có thể có được nhiều như vậy , lần sau, chưa chắc đã được một nửa chỗ này " Tô Hồng Anh khiêm tốn nói .

Sau khi nói một hồi , thì cũng về tới thôn , lúc này mặt trời hoàn toàn lên cao, lộ ra ánh sáng trong ánh mắt .

Khi về tới thôn , gặp gỡ những người cùng thôn khác , thấy một nhà ba người , Vương Kiến Đảng, Tô Hồng Anh , Bảo Lâm đầy một sọt nấm , đều chạy tới hỏi thăm .



Chậc chậc hai tiếng , biểu thị sự hâm mộ trong ánh mắt , sau đó là hỏi tới chỗ hái , sau khi biết chỗ hái ,mọi người nói chuyện một lúc , rồi cũng dần rời đi .

Chào tạm biệt thím Từ , một nhà ba người , mở hàng rào trúc , tiến vào sân Vương gia .

" Lão nhị , hái ở đâu nhiều nấm như vậy " bà nội Vương , ở trong sân cẩn thận nhặt nấm , là người đầu tiên phát hiện , một nhà Vương Kiến Đảng mang đầy nấm trở về .

Vừa nói , vừa sờ những cây nấm quý bên trong .

Bởi vì , thị trấn cách thượng Hà Thôn rất xa , đi đi về về cũng mất nhiều thời gian , chậm thì cũng mất , năm sáu tiếng đồng hồ . Hơn nữa quản lý lại rất chặt chẽ , phải có thư giới thiệu từ trong đội thì mới có thể đi , cho nên Bảo Lâm lớn như vậy rồi mà vẫn chưa tới thị trấn bao giờ .

Nấm tươi , không thể để lâu , dù có mang được ra ngoài bán , thì cũng không biết bán ở đâu , cho nên mọi người trong thôn , điều phơi khô nấm , sau đó mang tới trạm thu mua để bán .

Còn về trấn trên , cách thượng Hà thôn không xa , chỉ mất một tiếng đi đường , nhà ai có thân thích, muốn ăn nấm , măng thì có thể tự đi hái .

Nếu như bận , thì có thể nhờ người thân đi hái hộ , dù sao thì ,đây cũng là một mối làm ăn nhỏ . Rất dễ , cho nên trong thôn , đồ tươi sống ,cũng không có mà bán .

" Nương , là một mảnh rừng phía sau núi , có điều mọi người trong thôn đều biết ở chỗ nào rồi , lần sau tới , chắc chẳng còn gì nữa đâu " Vương Kiến Đảng nói xong thì bỏ sọt xuống , cầm lấy một ít nấm ra " Bảo Lâm cơm trưa hôm nay cho nhiều thêm ít nấm , hôm nay hái được nhiều , để mọi người đến thử một chút ".

" Vâng , để con mang chậu tới " Bảo Lâm mang chậu gỗ tới , nhưng chợt nhớ ra cái gì nói " canh nấm hôm nay , có thể bỏ thêm một chút dầu vào được không ? Cái này còn tươi , hơn nữa cũng không cần nhiều dầu , mọi người , mấy ngày hôm nay đều làm việc mệt rồi " .

" Đúng vậy , bà nội , cho thêm một chút dầu vào đi , người cũng gầy rồi , bồi bổ một chút " Văn Huy không biết từ lúc nào , chạy tới bên cạnh Bảo Lâm nói .

" Đúng vậy , bà nội , bỏ vào đi , con muốn ăn canh nấm có một chút dầu " Văn Quân đến chỗ bà nội làm nũng .

Bà nội Vương nét mặt cưng chiều nhìn cháu trai , cháu gái trong nhà .

" Được rồi ,được rồi , trong nhà chỉ còn một ít dầu , đều cho vào nấu đi "bà nội Vương nói xong, liền đi vào phòng bếp cầm lấy cái chén , đi vào phía sau phòng .

" Thật tốt quá , tỷ , canh nấm buổi trưa sẽ có dầu " Văn Quân nói.

" ừ , đợi khi làm xong ,Văn Quân giúp tỷ tỷ nếm xem mùi vị như thế nào nhé" Bảo Lâm nhìn vẻ mặt thèm ăn của Văn Quân cười nói.

" Đại tỷ nói đấy nhé , tới lúc đó Văn Quân nhất định sẽ giúp Đại tỷ nếm xem " nói xong liền chạy đi tìm muội muội .

" Đại ca , nhị ca đâu , sao vẫn không thấy, còn chưa về hay sao? " Bảo Lâm hỏi Vương Văn Huy .

" Đã sướng về rồi , ngồi được một lúc thì đau bụng , đi nhà xí tới bây giờ vẫn chưa ra " Vương Văn Huy vừa nói vừa chỉ tay vào nhà xí.

" Ồ , thảo nào không thấy hắn , có thể tối hôm qua bị lạnh bụng" Bảo Lâm suy đoán đồng thời nói" đúng rồi , đại ca, huynh hôm nay không đi theo trồng khoai lang sao , hai ngày hôm nay , có phải là phải trồng được rất nhiều khoai lang với cây ngô rồi đi "

" Đúng vậy ,hôm nay là có thể trồng xong rồi , chỉ còn bón phân thôi , khả năng trong hai ngày này , đại đội trưởng sẽ đem xe trâu lên thị trấn mua phân bón " Vương Văn Huy vừa nói vừa giúp đỡ thu dọn cây nấm.

" Cũng nhanh đó , bởi vì thôn chúng ta ít đất , chứ nếu không cũng không xong nhanh như vậy " Bảo Lâm vừa nói vừa thu dọn nấm.

Chỉ một lát sau , nấm đã được thu dọn xong , đem đi phơi nắng .

Đúng lúc này , Đinh đinh đinh , tiếng chuông bắt đầu làm việc vang lên , cha nương của Bảo Lâm nhanh nhẹn vào phòng mang đồ làm đồng , đi ra bên ngoài .



Vương Văn Xán mới từ nhà xí bước ra , bị Vương Văn Huy lôi đi , đi theo bước chân của nhị thúc , nhị thẩm , bắt đầu làm việc .

Bọn hắn làm công việc nhẹ nhàng , chính là phụ trách phủ mầm , cũng không phải mang công cụ gì , bởi vì bọn họ còn nhỏ , không làm được việc nặng, điểm công cũng không cao, chỉ có 5 điểm.

Có điều bọn họ đều là người chịu khó, vùi mầm làm rất dễ ,nhưng cũng rất mệt, bình thường đều đi theo người nhà kiếm điểm công, rất ít khi có thời gian đi câu cá , làm những việc khác , bởi vì người trong nhà ,đều muốn mỗi ngày , đem bọn hắn đi làm kiếm điểm công .

Lúc người lớn đi làm kiếm điểm công, Bảo Lâm liền đem quần áo của cả nhà ra bờ sông giặt, còn mang theo nấm để rửa.

Dù sao nước trong nhà, đều do ba huynh đệ Vương gia, thay phiên nhau ra bờ sông gánh nước trở về, cho nên có thể mang ra bờ sông rửa , thì không cần phải dùng nước trong nhà.

Quần áo trong nhà đều giặt chung một chỗ , bao gồm của cả ông bà nội .

"Bảo Lâm , ở đây" Vương Đông Mai cười với Bảo Lâm nói.

Vương Đông Mai là cháu gái của ông Đường ,nhà ở cạnh vương gia , rất gần, bình thường chỉ có nàng ,là gọi Bảo Lâm đi cùng đào rau dại, nhặt củi lửa.

Vương Đông Mai là một người rất nhiệt tình, có tính cách sáng sủa hoạt bát, còn có một giọng nói lớn .

" Đông Mai , người cũng ở đây sao, tôi ngồi bên tảng đá này nhé " Bảo Lâm nói xong buông chậu gỗ ,đựng quần áo xuống.

Vương Đông Mai cười đồng ý , nhìn cây nấm trước mặt là hỏi "Bảo Lâm , nhà các ngươi hôm nay nấu nấm hay sao? , thật là tốt, bà nội của ta nói muốn đem đi phơi khô ,để tích lũy bán lấy tiền, không cho nấu ".

" Ừ , hôm nay nhà của ta hái được khá là nhiều , nên cầm một chút đến " . Bảo Lâm nói xong , liền bắt đầu nghiêm túc rửa nấm . Cũng không cùng Đông Mai trò chuyện , nấm dù sao cũng mọc ở trên núi, dính không ít bùn đất và những vật linh tinh.

Sau hơn một tiếng, Bảo Lâm mới đem quần áo giặt sạch, nấm cũng rửa xong , nửa tiếng trước Đông Mai làm xong , đã sớm đi rồi .

Về nhà phơi quần áo, sau đó đem nấm vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.

Nấm thái nhỏ, cây còn nhỏ thì bỏ qua , sau đó đem khoai lang nấu trước .

Một lúc sau , đem bát dầu mà bà nội đặt ở trên ngăn tủ cẩn thận lấy xuống ,đợi lát nữa nấu với nấm .

Dầu không nhiều lắm , chỉ có một chút xíu dưới đáy bát .

Cầm hai ,ba viên muối bỏ vào trong nước , sau đó lại ra đằng sau sân cắt mấy cây hành lá , gừng và một ít đồ gia vị sau khi chuẩn bị xong hết , thì bắt đầu nấu cơm .

Bỏ nước vào trong nồi ,đợi nước sôi thì bỏ nấm ,nấu tầm 4-5 phút thì bỏ dầu và các loại gia vị khác vào , nấu được một lúc thì quấy đều lên .

Đem canh nấm bưng lên trên bàn ăn , liền thấy Văn Quân cùng Bảo Châu hai mắt to tròn nhìn mình , Bảo Châu cười nói " chờ tỷ lấy chiếc đũa , rồi đút cho hai đứa ăn sau ".

Bảo Lâm cầm lấy chiếc đũa và chén nhỏ, gấp hai miếng đút cho Bảo Châu và Văn Quân mỗi người một miếng " cơ này chưa thể ăn ,đợi mọi người về, rồi cùng ăn sau , Văn Quân, đi xem ông bà nội về chưa " .

" Dạ , đệ đi ngay " vì đồ ăn, Văn Quân chạy đi rất nhanh.

Một lát sau , liền chạy trở về " về rồi ,về rồi ,có thể ăn cơm được rồi".

Nhìn canh nấm váng dầu , mỗi người được chia một chén cùng một ít khoai lang, bữa cơm này của Vương gia , mọi người ăn đều cảm thấy vô thoả mãn .