Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 37: Dò Xét Tình Hình




Sau khi mua những thứ này xong, Bảo Lâm chỉ còn lại 1 tệ 5 xu.

Trên tay Bảo Lâm xách giỏ rơm mà ngư dân tặng khi cô mua đồ, trong đó có một cân tôm và 10 con bào ngư.

“Bảo Lâm, em mua đủ chưa?” Lý Thảo nhìn thấy Bảo Lâm đang xách giỏ, quan tâm hỏi một câu.

Thật ra thì cô chỉ tự mình mua một cân rưỡi cá biển, để hai người ăn buổi trưa, cô đã quen với việc tích kiệm khi không có tiền rồi, cô cũng không muốn tiêu xài phung phí vào những thứ khác.

Lý Thảo đi mua đồ cả tiếng đồng hồ cho đỡ ghiền, sau đó ngồi ở đây đợi Bảo Lâm, cô không ngờ Bảo Lâm đi mua đồ lâu như vậy.

Hơn nữa, nhìn thấy Bảo Lâm cũng không mua được nhiều đồ gì, trên người chỉ có chiếc bao với chăn mà Bảo Lâm mang trước đó, cộng với cái giỏ rơm cô đang cầm, vừa nhìn qua cũng thấy không chứa nổi đồ bên trong!

Quên đi, không nghĩ nữa, có lẽ là do Bảo Lâm tính tình trẻ con thôi, chắc là lần đầu tiên nhìn thấy đồ hải sản nên thích thú bị mê hoặc ấy mà, vừa rồi cô là người lớn, nhưng không phải vừa nhìn thấy những con bạch tuộc kỳ quái với tám vòi xúc tu thì lập tức bị dọa sợ sao, những thứ ở vùng biển này thực sự đáng sợ, hình thù kỳ lạ, loại nào cũng có.

“Vâng, em mua đủ rồi.” Bảo Lâm có chút chột dạ liếc mắt nhìn Lý Thảo một cái, cuối cùng thì cô cũng không biết mình đã đi mua đồ lâu như thế, cũng không biết Lý Thảo đã đợi cô bao lâu rồi.

“Đúng rồi, chị, em đói rồi, em kiếm chỗ ăn trưa bên bờ sông nhé!”

“Ừm, được, trưa này để chị làm cá cho em ăn.”

“Em mua được con tôm với bào ngư này, cùng nhau làm tôm ăn đi, bào ngư còn tươi sống, giữ lại để tối nấu canh ăn.”

Đây là thứ cô cố ý để bên ngoài không cho vào trong không gian, nếu không cho vào không gian, hiện tại lấy ra nhất định sẽ chết mất.

“Được, bữa trưa hôm nay ăn một bữa thật ngon nhé, để bồi bổ.”



Khoảng 1 giờ trưa, hai người ngồi dưới gốc cây to ôm bụng hóng gió, nhìn xung quanh, núi xanh nước biếc, cây cối xanh tươi, trời xanh thanh mát, nghe tiếng ve kêu râm ran, nghe tiếng chim hót, cả hai dần dần nhắm mắt lại, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi này.

Lúc hai người tỉnh lại đã là 1 giờ sau rồi.

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chúng ta tới chỗ thím ở đây hỏi thăm tình hình à?” Bảo Lâm duỗi eo, nghĩ đến mục đích hai người tới nơi này.

“Ừ, Bảo Lâm, em ở đây canh giữ đồ vật, chị sẽ vào trong thôn hỏi thăm tình hình ra sao, những món đồ này là của hồi môn của chị, chị có niềm tin.”

“Chị không muốn mọi người nhìn thấy những thứ này, bị người thương lừa đi, hoặc có một số người bởi vì những thứ này mà giả vờ đi lừa chị, nếu thế thì chị thà tìm một người què, chị có tay có chân mà, sau này cuộc sống chắc sẽ tốt hơn thôi, chị cũng không muốn tìm một người chồng vũ phu, hoặc trong nhà có mẹ chồng độc ác đâu, chị chịu đựng cuộc sống của mình bị phụ thuộc vào người khác đủ rồi, không muốn cuộc sống của mình bị người khác chi phối nữa.”

“Vậy nên Bảo Lâm, em ở đây giữ những thứ này, rồi ngoan ngoãn đợi chị được không?”

Khi Lý Thảo nói cuộc sống mình bị phụ thuộc vào người khác, ánh mắt cô ấy lạnh lẽo, sau đó cô ấy lại thu liễm ánh mắt lại, sợ dọa sợ Bảo Lâm, sờ sờ đầu Bảo Lâm, thành khẩn nhìn cô.

“Vâng, em sẽ ở đây bảo vệ những thứ này thật tốt, chỉ là một khi chị đã phải lòng một ai đó rồi, thì chị không thể dễ dàng đáp ứng chung sống với hắn ta luôn được đấy nhé, nhất định phải để cho em nhìn qua rồi mới có thể, được không chị? Chị à, chị hứa với em đi.” Bảo Lâm đồng ý ở đây chờ, chỉ có người mà Lý Thảo phải lòng, thì cô nhất định phải nhìn qua. Bảo Lâm thực sự coi cô ấy như một người chị gái, đương nhiên Bảo Lâm hy vọng rằng cô ấy sẽ tìm được một người tốt, nửa đời sau có thể hạnh phúc mỹ mãn.

“Em yên tâm, em là em gái của chị, là người thân duy nhất của chị, chắc chắc là em gật đầu rồi thì chị mới bằng lòng đáp ứng. Đi thôi, đừng cau mày nữa, nhìn em giống như bà cụ non ấy.” Lý Thảo đáp ứng, xoa xoa đầu Bảo Lâm, không biết vì sao, sau khi hai người ở chung, bọn họ lại càng ngày càng thân thiết, có đôi lúc Lý Thảo sẽ thích xoa đầu Bảo Lâm trêu chọc cô, thấy cô sốt ruột quay đầu đi thì cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu.

Nhìn thấy bóng dáng của Lý Thảo dần biến mất, Bảo Lâm cất mọi thứ bên cạnh cô vào trong không gian, mang theo giỏ, có một nửa măng với một nữa nấm bên trong giỏ.

Cô dự định lại tới bến tàu kia để đi mua đồ, nói không chừng còn có thể đổi đồ vật nào đó cho vào không gian, trong vòng 1 canh giờ, cô nhất định sẽ trở lại chỗ chờ ban đầu.

Khi đến bến tàu, có rất ít người qua lại, chỉ có một hai người đi lại xung quanh giá xay, dưới bóng cây chỉ có lác đác vài chục gian hàng.



Trên quầy hàng cũng không có nhiều đồ lắm, chỉ có vài con sò điệp với hàu sống, ngoài ra còn có một số cá biển, tôm, cua không tươi lắm, bọn chúng bị phơi nắng đến chết hoặc sắp bị phơi nắng đến chết.

Hôm nay trời nắng to khiến cho nhiệt độ lúc này ở bến tàu rất cao, tôm cua cá ở biển này chỉ được đặt trong chậu nước hoặc thùng nước, đương nhiên sẽ không chịu được nhiệt độ như vậy, nhìn thoáng qua thì thấy bọn chúng nổi bụng lên, hoặc có dáng vẻ ỉu xỉu, tóm lại là nhìn không tươi gì cả.

Bảo Lâm đi lên hỏi giá, lúc này mấy thứ này rẻ vô cùng, măng với nấm trong giỏ có thể đủ đổi lấy một giỏ đầy hàu sống với ốc xà cừ. Hàu là loại được cậy ra từ những tảng đá ven biển, to bằng nửa lòng bàn tay của Bảo Lâm, nhưng ăn lên lại rất ngon. Ốc xà cừ có loại lớn loại bé, có năm sáu loại, loại nào cũng không có độc nên có thể ăn được.

Cá, tôm, cua ở mấy quầy hàng gần đó cũng chất đầy, hai cái giỏ họ cho khoảng chừng mười cân, cũng chỉ có 50 xu, quá rẻ luôn, phải biết trong đó còn có một cân tôm nữa.

Cái giỏ được đan từ lá cọ, đan thành hai lớp, sờ lên cảm giác rất dày và có khả năng chịu lực rất tốt, bên trong đựng được rất nhiều đồ, nhìn thấy thứ này, Bảo Lâm không còn cách nào khác ngoài thở dài, con người thời nay thật tài giỏi!

Bảo Lâm tự mình xách hai chiếc giỏ, nhờ chủ quầy hàng bán hàu với ốc xà cừ mà mình mua nhiều nhất giúp chuyển đồ đến nơi hai người đã nấu ăn vào buổi trưa, chỗ đấy không có một ai, đợi chủ quầy hàng đưa đến, Bảo Lâm đã đưa thêm một bó măng trả cho hắn để làm công.

“Cho chú này, chú cầm lấy đi, mang về ngâm nước muối, mấy ngày sau là có thể ăn được rồi, thêm chút ớt, măng chua này có thể hầm với cá, nấu với ốc, làm kiểu nào cũng ăn ngon.”

Thứ này ở thôn Thượng Hà vẫn còn nhiều lắm, hiện tại bây giờ cẩn thận tìm kỹ trong rừng trúc cũng có thể tìm được, ngoài ra, nếu ăn măng tươi ba bữa thì nó có thể sẽ làm ngộ độc người ăn. Món này làm măng chua ăn kèm hoặc hầm với các món khác cũng rất ngon.

“Vậy thì chú xin nhận lấy, cảm ơn cháu nhé, lần sau muốn mua đồ hải sản nữa thì tới tìm chú nhé, chú lấy rẻ cho cháu.” Chú mỉm cười, nhận lấy măng, măng tươi này thường thấy ở nơi này, nhưng ở nơi của bọn họ là hàng hiếm có, ai bảo chỗ của bọn họ không có rừng trúc lớn, trúc to cũng không mọc ra cây trúc tốt được.

Đất ven biển không được tốt, không có gì trồng trọt được, đồ hải sản này ăn ngày nào cũng không thấy chán, cho nên mỗi tháng bọn họ sẽ đến mấy thôn phụ cận để đổi một số đồ vậy, ít nhất thì cũng có lúc cải thiện món ăn được nhưng cũng có lúc không cải thiện được.

“Mà này, cô gái nhỏ à, mấy thứ này cháu giữ có an toàn không? Người lớn trong nhà cháu đâu hết rồi?

“Không sao đâu ạ, nhà cháu không thuộc thôn này, ba cháu đi vào trong thôn để gặp thím cháu, mấy đồ hải sản này không dễ mang theo, lại sợ từ nhà thím đi ra các chú thấy được thì lập tức đóng quán luôn, vậy nên mới mới nhờ cháu mua đồ trước, ở đây đợi ông ấy.” Bảo Lâm suy nghĩ một chút, há miệng nói liêng thiêng, hơn nữa nói còn rất có cơ sở, không khiến người ta có chút nghi ngờ nào.

Ông chú gật đầu tỏ ý hiểu rồi, sau đó quay lưng bỏ đi, ông vốn dĩ không phải người được lo chuyện của người khác, ông hỏi câu này chỉ vì cô đưa măng cho ông thôi.