Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 30: Con Chấy (1)




Đường về đêm tối om, hai vợ chồng Lý Đào đi theo sau hai chị em Lý Cúc với Lý Quyên, nhà họ Lý với nhà họ Vương cách nhau không xa, ban ngày đi bộ chỉ mất hai ba phút, nhưng nếu đi trong bóng tối thì mất năm phút để đi.

Khi bước đến sân hàng rào tre, lập tức nhìn thấy toàn bộ sân nhà họ Vương tối om, không một ánh đèn nào, những người còn lại đã đi ngủ sớm.

Lý Đào vào phòng, lấy cây nến đặt bên cạnh điện thờ ra, chặt củi đốt lửa, một lúc sau, cô ta nhỏ dầu nến vào giữa bàn rồi đặt cây nến ở giữa bàn, ánh nến dịu nhẹ tỏa ra vầng sáng màu vàng quanh bàn.

“Tự mình ngồi đi, nhà của cô, cháu chắc cũng không xa lạ gì nữa, có chuyện loạn lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, để cô đi xem nhà bếp có còn gì cho các cháu ăn không.” Lý Đào vỗ vỗ vai Lý Cúc, chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh cái bàn.

Hai chị em cũng không khách sao nữa, thuần thục tìm chỗ hay ngồi rồi ngồi xuống, nhà họ Vương với hai chị em thân thiết với nhau, mỗi tháng phải đến đây ít nhất mười lần, thỉnh thoảng còn ở lại ăn cơm, người cô này đối với với hai cô cũng không tệ.

Lý Đào lục tung toàn bộ nhà bếp, cũng chỉ tìm thấy trong tủ bát đĩa có hai bát cháo khoai lang rau dại, đây là đồ Bảo Lâm đã nấu sau khi trở về từ nhà họ Lý.

Nhà họ Lý lầm này xảy ra không ít chuyện, làm tiêu tốn rất nhiều sức lực, vốn dĩ buổi tối chỉ ăn bữa nhẹ, những người khác trong nhà đi đến Trần Gia Trang xem phim, sau khi nhà họ Lý trở về nhất định sẽ đói, cô sẽ đi tìm sữa, lấy năm củ khoai mang đi nấu thành một nồi cháo khoai, có nhiều rau dại, nhưng khoai lang lại ít nên mỗi người ăn một bát nhỏ để lót bụng để trước khi đi ngủ không đói, ngủ được thì tốt rồi.

Sau khi đến đây, do chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, mỗi ngày Bảo Lâm đều sẽ ngủ vào khoảng 8h30 tối, sau này không có trò gì chơi vào buổi tối, ăn xong rồi thì đi dạo, nói chuyện, sau đấy lại đi ngủ, vậy nên là ngày hôm sau dậy cũng sớm.

Lý Đào bưng hai bát cháo ra, một bát đưa cho hai chị em, để hai người chia nhau, bát còn lại đưa cho Vương Kiến Quốc: “Ăn đi, vừa mới dập lửa xong, nếu không ăn tối đi chắc chắn sẽ đói đến ngất đấy.”

“Cảm ơn cô.” Hai chị em Lý Cúc với Lý Quyên cầm lấy cháo, hai người không chờ nổi nên ăn luôn, chị ăn một miếng em ăn một miếng.

Việc không không nói, nhưng hai chị em này ngày thường như hình với bóng không tách rời, quan hệ hai người phải nói là rất tốt.

Vương Kiến Quốc cầm lấy bát cháo, uống một hơi cạn sạch một nửa, đẩy phần còn lại vào tay Lý Đào: “Tôi không sao, bà cũng ăn đi.”



Nói xong không đợi Lý Đào phản ứng lại, ông vội vàng đi vào bếp, múc một gáo nước lạnh rồi đổ vào bụng.

Lý Đào nhìn bóng lưng Vương Kiến Quốc vội vã đi xa, khóe miệng nhếch lên tràn đầy ngọt ngào.

Điều may mắn nhất trong cuộc đời của cô ta là gặp được người đàn ông này, gả được cho ông.

Sau khi thu dọn bát đũa xong, Lý Đào đưa hai chị em vào phòng sau, nơi bọn trẻ ở.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bảo Lâm lập tức ngồi bật dậy, đêm nay cô trằn trọc trở mình trên giường, cô cứ nghĩ ngợi lung tung nên không thể chợp mắt được.

Khi nghe tin nhà họ Lý bị cháy, cô lập tức vội vàng chạy đến, là người đầu tiên đến sớm nhất, nhưng lại không thấy Lý Thảo đâu, vậy nên lúc ấy Bảo Lâm vội chạy vào bên trong nhà, sợ Lý Thảo ngất ở bên trong hoặc bị sao đấy, kết quả là lấy đèn pin soi từ trong ra ngoài nhưng vẫn không thấy ai.

Vậy nên khi những người khác chạy đến giúp dập lửa, cô đã quan sát rất kỹ hiện trường với xung quanh.

Sau đấy có người thừa dịp đang loạn trộm đồ, Bảo Lâm cũng thấy được, có người ẩn nấp nên Bảo lâm không thấy rõ mắt, không biết là ai, nhưng đặc điểm của người kia cũng không phải là quá khó để nhận ra, hành động cũng không dứt khoát, đó không phải là con chấy trên đầu một người trọc sao!

Nhưng cô không muốn nói ra chuyện này, cô thật sự đã gây tội với mọi người, nhà họ Lý kia cũng không chiếm được lợi ích gì, hơn nữa, cảm nhận của cô đối với nhà họ Lý cũng không tốt, chuyện gì đang xảy ra thế này, cô cũng đoán được sơ qua rồi, chỉ chờ tìm được người thì sẽ biết hết được mọi chuyện.

Vì thế chuyện này, cô giả vờ như không nhìn thấy, ngoài ra, Bảo Lâm cũng biết cô không phải là người duy nhất nhìn thấy có người ra vào nhà, người nhà họ Lý chắc cũng biết, đến lúc đấy để nhà họ Lý tự mình đi tìm đi.

Nếu những gì cô đoán là sự thật, hành động của những người này có thể làm mờ tầm mắt của nhà họ Lý, chuyển hướng sự chú ý, điều này rất có lợi để cô có thể tiếp tục bí mật trốn thoát.

Lý Đào cầm nến, đưa hai chị em đến bên giường Bảo Lâm: “Bảo Lâm, để Tiểu Cúc với Tiểu Quyển ngủ cùng con đêm nay được không?”

Nhìn sắc mặt hai chị em xám đen hôi hám, mặt Bảo Lâm không biểu cảm, lạnh giọng từ chối: “Không, con không muốn ngủ với hai người này.”



Bảo Lâm vốn đã ngủ một mình từ năm bốn tuổi rồi, cô không quen với việc có người ngủ bên cạnh, hơn nữa, điều khiến Bảo Lâm khó chịu nhất là, trên đầu cả hai người chị em này đều có con chấy, đủ để làm người khác nổi da gà chứ chưa nói đến ngủ chung một giường.

Nhà ông Vương với nhà họ Lý trong thôn đều là nhà khá chú ý tới vệ sinh.

Bình thường ông Vương cứ cách mấy ngày mới tắm một lần, cứ cách một tháng là cả nhà lại tổng vệ sinh một lần, mặc dù cả nhà thường mặc quần áo cũ rích, nhưng bọn họ lại rất sạch sẽ và gọn gàng, trên người cũng không có chấy hay mấy con tương tự vậy.

Mỗi khi đứa bé trong nhà đi chơi về, ai cũng nói bà nội của bọn họ là một người rất hay để ý, lại yêu thích sạch sẽ, luôn ăn mặc cho các con gọn gàng, tươm tất, bà Vương của ngày thường là một người có mặt mũi, thích điều này nhất, cũng hay thích đi ra ngoài chơi nói với mọi người về việc này.

Thông thường, nếu người ở nhà chơi với người khác ở bên ngoài, mà trên đầu bị người ta lây chấy cho, một khi bị phát hiện, thì sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, bỏ đói luôn, sau đó bà Vương sẽ trực tiếp dùng lưỡi dao nhỏ cạo sạch tóc của bọn họ, quần áo, giường ngủ tất cả mọi thứ đều phải đun rửa bằng nước nóng mới được.

Bảo Lâm chưa bao giờ hưởng thụ cách đãi ngộ này, nhưng hai anh em họ khi còn nhỏ cũng đã từng bị cạo trọc đầu vài lần, bị cạo trọc vài lần, mỗi lần tới đây ít nhất nửa năm mới chỉ có thể mọc lại tý, đi học mấy năm gần đây, đều không tái phạm lần nữa.

Nhà họ Lý cũng rất chú trọng sự sạch sẽ, ngoại trừ hai chị em có chấy trên đầu thì không ai trong nhà họ Lý có chấy trên đầu cả.

Khi còn nhỏ hai chị em này cũng là những đứa trẻ sạch sẽ, lúc đó Lý Thảo hay phụ trách hai chị em này, mỗi ngày chăm sóc sạch sẽ cho hai người.

Chỉ là sau này hai chị em này thường xuyên phàn nàn, làm hại Lý Thảo bị đánh, cô ấy cũng không thèm đoái hoài gì đến hai chị em này nữa, hơn nữa, sau khi Lý Thảo bắt đầu đi làm việc, Lý Bảo Đản cũng ngày một lớn hơn, bà Lý gần như đặt hết tâm tư lên người Lý Bảo Đản, hai chị em kia lập tức rơi vào trạng thái nuôi thả tự do muốn làm gì thì làm.

Hiện nay hầu hết người dân trong thôn đều có điều kiện vệ sinh rất kém, trên người có côn trùng, trên đầu cũng có chấy.

Lúc nào cũng đi ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác trong thôn nên hai chị em không tránh khỏi bị lây chấy, Từ Tú Anh cũng từng cạo trọc đầu hai người rồi nhưng chỉ cần tóc vừa mọc lại là lại bị lây, Từ Tú Anh vốn dĩ không nhẫn nhịn với con gái mình được, sau vài lần, lập tức mặc kệ bọn họ luôn, chỉ bảo Lý Thảo lúc giặt quần áo, tách riêng quần áo ra, đừng để chấy lây truyền sang những người khác.

Bây giờ hai chị em này chưa đến tuổi hiểu chuyện, người trong nhà lại không quan tâm, những người khác cũng không quản được, tóc trên đầu kia còn chưa phải là tổ sâu bọ, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy da đầu ngứa ngáy.